“Không đúng, vẫn chưa xong...”
Sau khi tu vi vọt tới Thiên Tướng bát phẩm mà cũng không có lập tức dừng lại, trong cơ thể Lâm Thanh Trúc còn tích góp từng tí một linh lực đã thất tán rất nhiều.
Nàng không dám nghĩ nhiều mà mở hết hỏa lực, thình lình phát động Huyền Băng Cốt hấp thu hai chiều.
Nàng muốn dùng hết khả năng để không cho linh lực bị xói mòn quá nhiều.
Không biết qua bao lâu, tu vi của Lâm Thanh Trúc rốt cục đã bước vào Thiên Tướng cửu phẩm, vô hạn tiếp cận ở Vô Cự cảnh.
Đây đã là cực hạn rồi!
Nàng bây giờ chỉ cần lĩnh ngộ sự huyền bí của pháp tắc thì sẽ có thể trực tiếp tiến vào Vô Cự cảnh.
Nhưng rất đáng tiếc nàng không có thời cơ giống như Liễu Thanh Phong để được đốn ngộ gia tăng tu vi như vậy.
Do đó trong một thời gian ngắn ước tính nàng rất khó để nâng cấp.
Nhưng đối với thành tích này nàng đã rất hài lòng!
Truyền công xong, Diệp Thu chậm rãi thu tay lại.
“Khá tốt! Ngàn năm công lực này nghe rất dọa người, nhưng cũng không đến mức làm ta rơi cảnh giới.” Diệp Thu thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vốn tưởng rằng ngàn năm công lực này là rất nhiều, nhưng sau khi truyền xong thì mới phát hiện đó chỉ là một góc băng sơn trong tu vi của hắn, căn bản không có hao tổn gì.
Đương nhiên đây có thể là do nguyên nhân có hệ thống hộ tống.
“Ngươi phải thủ vững bổn nguyện, củng cố đạo tâm, không thể làm bừa.”
“Vừa mới truyền công xong cần thời gian hòa hoãn nhất định, để tránh xuất hiện tình huống tâm tình bị hao tổn.”
Diệp Thu dặn dò một câu cuối cùng và chậm rãi đứng lên đi qua một bên.
“Vâng, sư tôn!” Lâm Thanh Trúc đáp.
Cách đó không xa, Triệu Uyển Nhi cẩn thận từng li từng tí đi tới, nàng nhìn Lâm Thanh Trúc ngồi trên mặt đất hỏi: “Sư tỷ đang làm gì vậy?”
“Ngươi tới rất đúng lúc, vi sư còn có chút việc cần đi xử lý một chút, ngươi lưu lại hộ pháp cho sư tỷ ngươi đi.”
“Đúng rồi! Sư tỷ của ngươi sau khi tỉnh lại thì chính các ngươi tự an bài tu hành, sư phụ muốn bế quan vài ngày.”
“Vâng, sư tôn cứ việc đi đi, nơi này đã có đệ tử.” Triệu Uyển Nhi ngoan ngoãn gật đầu, Diệp Thu lập tức xoay người rời đi.
Nàng đưa mắt nhìn Diệp Thu rời đi rồi ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Lâm Thanh Trúc. Nhìn xem khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, tinh xảo không tì vết của Lâm Thanh Trúc mà nàng mấp máy miệng.
“Sư tỷ thật là xinh đẹp, nếu ta là nam nhi thì nhất định sẽ chọn nàng.”
“Khuôn mặt nhỏ nhắn, sáng ngời long lanh, làm cho người ta nhịn không được mà muốn hôn một cái.”
Triệu Uyển Nhi vén tóc cười xấu xa nói ra, khóe miệng Lâm Thanh Trúc liền giật giật.
Nha đầu chết tiệt này, nếu không phải ta đang cần củng cố tu vi thì thật sự là muốn đá một cước trên mông nàng!
Ta coi ngươi là chị em vậy mà ngươi lại có ý đồ bất chính đối với ta!
Lúc này Diệp Thu đã trở về phòng mình.
“Hệ thống!”
[ Đinh...... ]
[Kí chủ truyền ngàn năm công lực cho đệ tử, kích động bạo kích trả lại.]
[Có mở ra không?]
“Mở.”
Diệp Thu lộ ra nụ cười tà ác. Cuối cùng ta đã nhổ lông dê thành công!
[Chúc mừng kí chủ đã kích động gấp trăm lần bạo kích trả lại, lấy được mười vạn năm công lực.]
“Mười vạn năm!”
“Quá được! Không tồi, không tồi!”
Diệp Thu lập tức vui vẻ, trên người một con dê mà lại còn có thể nhổ ra nhiều lông dê như vậy, vị đồ đệ này không uổng công nuôi a!
Mấy ngày trước tu vi của hắn đã đột phá Giáo Chủ trung kỳ, bây giờ cộng thêm mười vạn năm công lực này thì ít nhất cũng có thể đột phá Giáo chủ hậu kỳ.
Về phần Chí Tôn cảnh thì Diệp Thu tạm thời còn không dám nghĩ, bởi vì đạo tâm của hắn chưa đủ, nếu tăng lên quá nhanh thì căn cơ sẽ dễ dàng xuất hiện vấn đề.
“Đến đây đi! Ta phải làm thật tốt! Tận tình tàn phá ta đi!” Diệp Thu cười một tiếng tà ác rồi ngồi xếp bằng trên giường và làm tốt chuẩn bị cho năng lượng trút xuống.
Trong phút chốc, dưới hệ thống tác động, một dòng nước lũ lực lượng giống như nước lũ và mãnh thú mãnh liệt xông vào trong cơ thể Diệp Thu.
“Mẹ kiếp!”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng cú sốc mạnh này thực sự khiến cho Diệp Thu đau đớn đến gào thét.
Mười vạn năm công lực không phải là chuyện đùa, trong một hơi thở liền đổ đầy các nơi kinh mạch trong cơ thể của Diệp Thu.
Mạch máu hắn mở rộng, làn da bốc lên hơi nóng, giống như có một ngàn con kiến đang bò trong thân thể hắn.
“Đè xuống!”
Nhất Tự Đạo Quyết hiện lên, kinh mạch Diệp Thu tỏa ra kim quang, đó chính là Long Cốt Văn thật sự.
Dưới sự hỗ trợ của kim quang cường đại, lực lượng này dần dần bị áp chế, Diệp Thu bắt đầu điên cuồng hấp thu.
Trong mấy ngày kế tiếp, Diệp Thu vẫn đợi trong phòng để hấp thu công lực.
Cuối cùng vào ngày thứ ba...
“Phù...”
Diệp Thu thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy kim quang chợt lóe, từ trong phòng hắn phát ra một luồng hơi thở khủng bố ùn ùn kéo đến.
Hơi thở kia chính là hơi thở của Giáo Chủ hậu kỳ, chỉ kém một bước liền có thể tiến vào Chí Tôn cảnh trong truyền thuyết.
Chờ đạo tâm của Diệp Thu theo kịp thì hắn liền có thể đạt tới Giáo Chủ đỉnh phong, tu vi liền đuổi kịp Mạnh Thiên Chính.
Về phần Chí Tôn cảnh thì Diệp Thu cần tốn nhiều thời gian ngộ đạo hơn, hắn cần kết ra đóa Đạo Hoa thứ hai của mình.
Đương nhiên muốn đi đường tắt thì cũng không phải không thể, nhưng cần có sự hỗ trợ từ một ít Thiên Tài Địa Bảo.
Ví dụ như Tiên phẩm đan dược, hoặc là Tiên thảo Tiên dược,...
Tuy nhiên loại bảo bối này Diệp Thu cũng không có, cho nên hắn tạm thời chỉ có thể từ bỏ ý định xông lên Chí Tôn cảnh.
Mặc dù có chút đáng tiếc nhưng có thể đột phá đến Giáo Chủ hậu kỳ trong thời gian nhanh như vậy thì Diệp Thu đã rất hài lòng rồi.