Sau khi kết thúc luyện công, Diệp Thu mở hai mắt ra, đôi mắt hắn lộ ra vẻ thâm trầm, cỗ tiên uẩn kia càng thêm rõ ràng.
Trên khí chất có sự tăng lên thật lớn, sức hấp dẫn và nhan trị đã đạt tới điểm tối đa.
Cuối cùng ta đã được hệ thống công nhận một lần.
“Chà...... Thoải mái!”
Sau mấy ngày bế quan, Diệp Thu duỗi người, xương cốt phát ra tiếng động kỳ quái.
Hắn đẩy cửa phòng ra, bên ngoài non xanh nước biếc, cảnh sắc dễ chịu.
Đạo tràng ở trên Bắc Sơn đã dần dần có hình thức ban đầu. Mấy ngày nay Tiêu Dật một mực giám sát, ra roi thúc ngựa tu sửa đạo tràng cho Diệp Thu.
Tiêu gia cũng cam lòng bỏ vốn gốc, căn bản không quan tâm bao nhiêu tiền, dốc hết toàn lực cũng phải làm đến mức Diệp Thu hài lòng.
Đối với việc này Diệp Thu tỏ ra rất vui mừng, Tiêu gia này hắn quyết định che chở.
Trước kia Diệp Thu cũng không dám tùy tiện nói che chở một cái gia tộc nào, nhưng hôm nay thực lực của hắn đã có.
Đột phá Chí Tôn cảnh cũng chỉ là vấn đề thời gian, che đậy một cái Tiêu gia nho nhỏ vẫn không thành vấn đề.
Dù sao trong này dầu mỡ rất nhiều, không đầu tư thì sẽ thua thiệt với người ta.
Thủ tọa các mạch khác dưới tay có vô số gia tộc, đệ tử môn hạ đại đa số cũng đều đến từ các gia tộc, đều có liên hệ mật thiết này. Cho nên bọn họ chưa bao giờ thiếu tiền, không hề thiếu tài nguyên.
Mà Tử Hà Phong liền có chút chán nản, nghèo trắng hai tay, đỉnh núi đều là một mảnh trụi lủi.
Vì tương lai của Tử Hà Phong, Diệp Thu cần phải tiếp xúc với một số gia tộc thế tục, Tiêu gia này coi như vật thí nghiệm đầu tiên.
Rạng sáng sương mù, mưa lất phất.
Trên bãi đất trống phía trước đạo tràng của Tử Hà Phong, Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi đã sớm chờ ở đây.
Không biết qua bao lâu, Diệp Thu chậm rãi đẩy cửa phòng ra.
“Chào buổi sáng sư tôn.” Hai người hành lễ.
Diệp Thu gật đầu và nhìn về phía đỉnh núi.
Hôm nay chính là thời gian bắt đầu hội võ, đệ tử các mạch đã lần lượt đi về hướng Thủ Phong.
“Tiền bối...” Diệp Thu đang chuẩn bị dẫn các đệ tử xuất phát thì cách đó không xa có một bóng dáng đẹp trai chạy tới, không cần nghĩ ngoại trừ Tiêu Dật ra thì không còn ai khác.
“Khà khà...... Tiền bối muốn đi hội võ sao?” Tiêu Dật đê tiện đi tới hỏi.
Diệp Thu kinh ngạc nhìn hắn một cái, rất nhanh liền đoán được ý đồ của hắn.
Trong khoảng thời gian này Tiêu Dật đã luôn ở trên Tử Hà Phong, ngột ngạt muốn chết.
Mỗi ngày ngoại trừ tu luyện chính là không ngừng giám sát, thúc giục tiến độ, trừ cái này ra hắn cũng không có chuyện gì khác để làm.
Thật vất vả mới tới Bổ Thiên Giáo một lần, vậy Tiêu Dật làm sao có thể bỏ qua hội võ long trọng sáu mươi năm một lần này được.
Cho nên khi thấy Diệp Thu chuẩn bị xuất phát thì hắn liền ngựa không dừng vó mà chạy tới, muốn Diệp Thu dẫn hắn đi xem một chút, cũng nhân tiện nhìn ngắm các người đẹp.
Tiêu Dật sau khi đi tới cũng lên tiếng chào hỏi Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi, sau đó nói: “Trước khi đến cha ta đã nói với ta, Thất Mạch hội võ của Bổ Thiên Giáo là một trong những đại hội long trọng nhất của Đông Hoang, ý nghĩa rất phi phàm. Nếu ta có cơ hội thì nhất định phải đi xem tận mắt. Mấy ngày nay ta đã quan sát qua, kỳ hội võ chính là hôm nay. Tiền bối có thể dẫn ta cùng đi gặp cảnh đời một chút được không? Tiền bối yên tâm, ta đã cải tà quy chính, tuyệt đối sẽ không gây chuyện thị phi hay gây phiền toái cho tiền bối.”
Chứng sợ hãi Diệp Thu của hắn vẫn còn chưa khỏi, cho nên nhỏ giọng thăm dò. Nếu Diệp Thu không đồng ý thì hắn sẽ xoay người lập tức bỏ chạy.
Diệp Thu buồn cười nhìn hắn một cái, nói: “Ừm, nể tình ngươi biểu hiện tốt như vậy nên được thôi.”
Tiểu tử này càng nhìn càng thuận mắt!
Đại trượng phu co được dãn được, rất tốt!
Hơn nữa trong khoảng thời gian này hắn đã bận rộn vì Tử Hà Phong, đã làm không ít chuyện, mà Diệp Thu đều nhìn thấy tất cả.
“Đa tạ tiền bối!” Vừa nghe Diệp Thu đáp ứng, Tiêu Dật lập tức kích động muốn tìm Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi vỗ tay chúc mừng. Tuy nhiên Triệu Uyển Nhi chỉ che miệng cười một cái chứ cũng không có lựa chọn vỗ tay.
Lâm Thanh Trúc thì ghét bỏ nhìn hắn một cái rồi xoay người rời đi.
“Ấy...” Tiêu Dật xấu hổ tại chỗ, nhưng hắn cũng không có quá để ý vì hắn đã sớm quen với tính cách của hai người này, ở chung cũng coi như hòa hợp.
Diệp Thu chậm rãi đi ở phía trước, nói: “Thời gian không còn nhiều lắm, chúng ta đi thôi.”
Nói xong hắn đột ngột đứng lên, trong nháy mắt bay về phía Thủ phong.
Giờ phút này Diệp Thu đã không cần bất kỳ sự phụ trợ nào của bảo khí phi hành mà hoàn toàn có thể làm được đằng không mà đi, tốc độ của hắn cũng cực nhanh.
Sau khi đột phá Vô Cự cảnh thì liền có thể dịch chuyển tức thời, mà sau khi đạt tới Giáo Chủ cảnh thì khoảng cách dịch chuyển tức thời lại càng xa.
Nhưng vì có thể để cho các nàng đuổi kịp nên Diệp Thu cũng không có lựa chọn dịch chuyển tức thời.