Thấy Diệp Thu xuất phát trước, Lâm Thanh Trúc lập tức tung chiêu Tử Hà Kiếm ra để ngự kiếm đuổi theo.
Triệu Uyển Nhi theo sát phía sau, tiện tay xuất ra Hồng Lăng, bước chân giống như một con phượng hoàng giương cánh, động tác vô cùng đẹp đẽ.
Hồng Lăng kia là bảo khí tùy thân Diệp Thu tặng cho nàng, là bảo khí nhận lỗi của Tề Vô Hối lần trước.
Chỉ tiếc, bảo khí này không có gây ra bạo kích trả về, chỉ trả lại một kiện linh khí bình thường, thật có chút đáng tiếc.
Sau khi Triệu Uyển Nhi đuổi kịp, Tiêu Dật hưng phấn mười phần vì rất nhanh hắn có thể thấy được hội võ long trọng đầu tiên của Bổ Thiên Giáo. Hắn vội vàng tung ra Bảo Kiếm đuổi theo đội ngũ phía trước.
Vài phút sau, tại Thủ Phong, trước Ngọc Thanh điện biển người tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Đệ tử các mạch đều đã trình diện, ngoại trừ đệ tử bên ngoài tham gia hội võ, còn có rất nhiều đệ tử đến nơi đây xem náo nhiệt.
“Ôi, các ngươi nói xem, hội võ lần này vị trí đệ nhất sẽ bị sơn mạch nào bắt được?”
“Ta cảm thấy, nếu như Thủ Phong đại sư huynh không tham gia thì xác suất lớn nhất hẳn là sẽ sinh ra ở giữa Tàng Kiếm Phong cùng Quy Vân Phong.”
“Ta cũng nghe nói tu vi của đại sư huynh Tề Hạo trong Tàng Kiếm Phong đã đạt tới Thiên Tướng cảnh, thực lực sâu không lường được.”
“Về phần vị sư huynh Lục Vân Sinh của Quy Vân Phong, tuy rằng tương đối có chút khiêm tốn nhưng tu vi không kém Tề Hạo chút nào, thậm chí ta cảm thấy hắn còn mạnh hơn.”
“Không không không, các ngươi không cảm thấy Tử Hà Phong mới có tiềm lực hay sao?” Lúc này có người chen ngang.
Lời này vừa nói ra thì mọi người đều cười ồ lên.
“Ha ha ha, thôi đi! Ta thừa nhận Diệp sư thúc của Tử Hà Phong quả thật thần thông quảng đại, nhưng đệ tử của ngài ấy nhập môn chỉ mới ba tháng, tu vi mạnh lắm cũng chỉ là Huyền Chỉ cảnh mà thôi, vậy có thể có tiềm lực gì?”
“Ta thấy Liễu sư tỷ của Thiên Thủy Phong còn có cơ hội lớn hơn.”
Mọi người nghị luận sôi nổi, tụ tập ở trên quảng trường, bắt đầu thảo luận người được đề cử làm quán quân của hội võ lần này.
Lúc này, một đạo ánh sáng từ chân trời bay qua, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lại.
Trên hào quang kia rõ ràng đứng thẳng một đám người rậm rạp, người cầm đầu chính là thủ tọa Tàng Kiếm Phong, Tề Vô Hối. Đứng phía sau hắn là Tề Hạo.
“Vãi chưởng! Đều nói đại sư huynh của Tàng Kiếm Phong khí phách bất phàm, thực lực lớn mạnh. Ngay từ đầu ta còn không tin, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền.”
Tề Hạo đứng ở trong đám người tựa như một ngôi sao mới từ từ dâng lên, để cho muôn người chú ý. Trong lúc nhất thời liền hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Dù sao với tư cách là tuyển thủ đoạt giải quán quân lần này, Tề Hạo rất khó không khiến người ta chú ý.
Cảm thụ được ánh mắt sùng bái chung quanh kia, Tề Hạo lộ ra nụ cười tự tin, ung dung không vội.
Hắn rất hưởng thụ loại cảm giác vạn người chú ý này.
Lúc này lại có một luồng ánh sáng khác lóe lên.
“Ha ha ha, Tề sư huynh, ta vốn tưởng rằng ta tới sớm, không nghĩ tới ngươi còn tới sớm hơn ta.” Âm thanh thô to phóng khoáng này ngoại trừ Dương Vô Địch thì cũng không có người khác.
Tề Vô Hối lạnh lùng liếc hắn một cái mà không nói gì.
Sau đó lại một bóng người từ trên trời chậm rãi rơi xuống, dáng người tuyệt diệu, dung nhan tuyệt đẹp, lập tức liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Thấy người tới là Minh Nguyệt, Dương Vô Địch cùng Tề Vô Hối đều sửng sốt một chút.
“Khí tức Giáo Chủ cảnh ư?”
Từ trong ánh mắt hai người hiện ra một tia không thể tưởng tượng nổi.
Minh Nguyệt vậy mà đã đột phá Giáo Chủ cảnh?
Vậy chẳng phải là ngoài Diệp Thu ra thì nàng chính là Giáo Chủ cảnh trẻ tuổi nhất rồi sao?
Đột nhiên bọn hắn cảm giác được một luồng áp lực tăng gấp bội, Dương Vô Địch lắc lắc đầu vì hắn có chút không thể tin được.
Một tháng trước, Minh Nguyệt vẫn là cảnh giới Thần Tàng Ngũ Cảnh đỉnh phong, một tháng sau nàng dĩ nhiên đã đạt đến Giáo Chủ cảnh.
“Không ngờ Minh Nguyệt chân nhân cũng đột phá Giáo Chủ cảnh, quả thực không thể tin nổi.”
“Bổ Thiên Giáo chúng ta ngoại trừ chưởng giáo chân nhân, Tề sư bá của Tàng Kiếm Phong, Diệp sư thúc của Tử Hà Phong ra thì lại có thêm một vị Cường Giả Giáo Chủ cảnh.”
“Hà hà, lần này đáng xem đây! Nghe nói Tử Hà Phong cùng Tàng Kiếm Phong vẫn luôn bất hòa, không biết hội võ lần này sẽ phát sinh chuyện gì? Ta thật sự có chút mong chờ.”
“Đúng rồi, tại sao không thấy người của Tử Hà phong? Lẽ nào họ quên thời gian rồi sao?”
Mọi người đang bàn luận sôi nổi thì bỗng nhiên có một luồng ánh sáng màu tím từ trên trời giáng xuống, mọi người trong nháy mắt nhìn xem.
Trên bầu trời, trong hào quang màu tím, một bóng người áo trắng chậm rãi từ phía trên hạ xuống.
“Là Diệp sư thúc của Tử Hà Phong, còn có đệ tử của ngài nữa.”
Mọi người liền vui vẻ, vì nghe nói vị sư thúc trẻ tuổi nhất của Bổ Thiên giáo này thực lực rất mạnh, tu vi sâu không lường được.
Nhưng bọn họ chỉ nghe thấy tên chứ chưa từng thấy người nên trong lòng hết sức tò mò.
Hôm nay thấy Tử Hà Phong rốt cục xuất hiện mà mọi người liền ném tới ánh mắt kinh ngạc.
Nhìn về phía bóng người kia mà ánh mắt Tề Vô Hối lộ ra vẻ ác ý, vì hắn biết người mình ghét nhất vẫn tới.