Diệp Thu đeo một cái ngọc bội bên hông, bóng người áo trắng, tiên khí tung bay, mọi người nhìn mà cảm thán trong lòng.
“Đây chính là vị Diệp sư thúc trong truyền thuyết kia sao?”
“Quả nhiên sâu không lường được, giống như trong truyền thuyết vậy.”
“Các ngươi cảm giác ra không, khí tức trên người Diệp sư thúc phát ra thậm chí còn mãnh liệt hơn so với khí tức của Tề sư bá.”
Lời này vừa nói ra lập tức đưa tới bàn luận của nhiều người.
“Ồ, ngươi không nói thì ta còn không có phát hiện, hình như đúng là như vậy.”
“Chẳng lẽ tu vi của vị Diệp sư thúc này đã vượt qua Tề sư bá?”
Mọi người rất kinh hãi, phải biết rằng tuổi của Diệp Thu và Tề Vô Hối chênh lệch khá xa, có đệ tử thậm chí còn lớn tuổi hơn hắn.
Tuổi còn trẻ như vậy mà đã đạt tới Giáo Chủ cảnh đỉnh phong rồi ư?
Không thể nào! Thật quá đáng! Thật không thể tin nổi!
“Có một nói một! Vị Diệp sư thúc này quả thật rất mạnh, làm cho người ta có một loại cảm giác bị chèn ép xưa nay chưa từng có. Hơn nữa ngài còn rất trẻ nên tiềm lực rất lớn.”
Nhìn bóng người trên trời kia mà mọi người cảm thán không ngớt.
“Chậc chậc, các ngươi nhìn xem, khí chất này, nhan sắc này, chính là thời kỳ đỉnh cao của ta cũng phải né tránh ba phần.”
Diệp Thu xuất hiện lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Phát hiện điểm này mà Tề Vô Hối tỏ vẻ rất bất mãn.
Ánh sáng này vốn nên thuộc về hắn, nhưng nay hoàn toàn bị Diệp Thu đoạt đi, trong lòng hắn càng thêm oán hận.
“Hừ, chờ xem, sẽ có lúc ngươi phải khóc.” Trong lòng Tề Vô Hối tức giận mắng một câu, biểu cảm của hắn đã vô cùng khó coi.
Tề Hạo đứng phía sau Tề Vô Hối lúc này đã hoàn toàn bị hai cô nương đứng phía sau Diệp Thu hấp dẫn.
“Có ý tứ! Từ lúc nào mà Bổ Thiên Giáo lại thu được hai vị mỹ nữ tuyệt sắc như vậy? Ta dĩ nhiên một chút tin tức cũng đều không có!” Tề Hạo liếm môi, lộ ra nụ cười tự nhận là rất đẹp trai.
Trong lòng hắn hạ một quyết tâm, chờ trên đại hội nếu như trùng hợp đụng phải các nàng thì hắn sẽ chơi một trận thật tốt.
Ánh sáng tiêu tán, Diệp Thu đã hạ xuống mặt đất và đi tới bên cạnh đám người Minh Nguyệt.
“Diệp sư đệ, cái giá của ngươi thật lớn, tất cả mọi người đến chỉ chờ một mình ngươi.” Tề Vô Hối theo thường lệ quái gở nói ra.
Diệp Thu thản nhiên cười, nói: “Cũng tạm được!”
“Ngươi......” Câu trả lời không đếm xỉa tới này để cho Tề Vô Hối nhất thời nổi giận.
Tại trước mặt nhiều đồng môn như vậy mà Diệp Thu đến một chút mặt mũi cũng không cho hắn.
“Tề sư huynh, xem ra ngươi rất bất mãn đối với ta. Vậy hì hai ta trước mở mang tầm mắt cho các tiền bối mà biểu diễn thi đấu trước hội võ một hồi nhé?” Diệp Thu híp mắt nhìn Tề Vô Hối và mười phần khiêu khích nói.
Tề Vô Hối nghiến răng nghiến lợi, hận không thể một cái tát đập chết Diệp Thu.
Trong lòng hắn đã diễn biến mấy trăm lần và cuối cùng đưa ra một cái kết luận.
Đánh không lại!
Ta nhịn!
Thời gian mấy tháng ngắn ngủi nên Tề Vô Hối thật sự không biết Diệp Thu đã trải qua cái gì mà tu vi lại tiến bộ nhanh như vậy, hơn nữa sức chiến đấu còn rất kinh người, kiếm pháp càng là xuất thần nhập hóa.
Mà điều đáng sợ nhất chính là hắn còn có một bộ Chưởng Pháp Thần Cấp.
Tề Vô Hối cũng không có quên lúc trước ở trên Tử Hà phong, sau khi Diệp Thu đốn ngộ tại chỗ và diễn hóa một bộ chưởng pháp như thiên nhân kia.
Loại bí thuật thần cấp này đã vô cùng kinh khủng, huống chi tu vi của Diệp Thu không hề kém hắn, nếu hắn đánh với Diệp Thu thì đơn thuần là tự tìm ngược đãi.
“Hừ......” Tề Vô Hối phất phất tay áo, cảm giác mất hết mặt mũi mà lại không thể làm gì.
Tề Hạo đứng phía sau nhìn phụ thân của mình bị sỉ nhục như vậy mà lên tiếng nói: “Diệp sư thúc cũng quá đáng quá đi! Cha ta chỉ là nhắc nhở nói tốt thôi mà…”
Lời của Tề Hạo còn chưa dứt thì Diệp Thu đã liếc hắn một cái, khóe miệng hơi nhếch lên nói: “Ngươi là cái thá gì? Một tên tiểu bối như ngươi có phần để nói chuyện à? Thế nào? Nếu không ta thay phụ thân ngươi quản giáo ngươi thật tốt một chút nhé?”
Tề Hạo lộ ra ánh mắt hung ác, nắm chặt nắm đấm, nhưng lại không dám phát ra.
Diệp Thu mang ý vị thâm trường nhìn hắn một cái và không nói tiếp.
Diệp Thu ngay từ đầu căn bản cũng không muốn phản ứng hai con hàng này, nhưng ai từng nghĩ hắn vừa đến nơi này thì đối phương liền nói kháy.
Cho dù là người có tính tình tốt đến đâu thì cũng không chịu nổi cái tính quái gở ghê tởm này của bọn hắn.
Diệp Thu nhìn qua Lâm Thanh Trúc, Triệu Uyển Nhi, Tiêu Dật nói: “Ba người các ngươi ở chỗ này chờ, không nên chạy loạn.”
“Vâng!” Ba người gật đầu.
Diệp Thu lập tức đi vào Ngọc Thanh điện, các thủ tọa còn lại cũng cùng nhau đi vào.