Sau khi bọn họ rời đi, Tiêu Dật nhất thời nhịn không được cười ồ lên.
“Ha ha ha, Diệp Thần không hổ là Diệp Thần! Ngài vĩnh viễn là thần!”
“Quá sung sướng! Nên khí phách như vậy! Ai dám chọc chúng ta nữa chứ?”
Là người ái mộ trung thành nhất của Diệp Thu nên Tiêu Dật vô cùng vui vẻ. Hắn không hề để ý tới ánh mắt giết người của Tề Hạo bên cạnh.
Tiêu Dật phát hiện nên liền trêu chọc: “Này, ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Không phục à? Không phục thì tới đánh ta đi!”
Ánh mắt khinh thường của Tiêu Dật rơi vào trong mắt Tề Hạo làm tâm giết người của hắn đều có.
Triệu Uyển Nhi cười trộm nói: “Ngươi vẫn nên an phận một chút đi, cẩn thận người ta tức giận lên đánh ngươi thì ta cũng không giúp được ngươi đâu.”
“Khà khà khà, không sợ, không sợ! Thanh Trúc tỷ tỷ phải bảo vệ ta thật tốt nha, ta sẽ tiếp tục tấn công bọn hắn.”
Không thể không nói, năng lực đùa giỡn hèn hạ của Tiêu Dật thật sự là quá mạnh, chỉ dăm ba câu mà đã đem một đám đệ tử của Tàng Kiếm Phong tức giận nổi trận lôi đình.
“Tức chết ta mà! Tiểu tử này ở đâu ra vậy? Ta thật muốn một kiếm chém hắn!”
“Hắn quá hèn hạ!”
Một đám đệ tử của Tàng Kiếm Phong phảng phất như bị sỉ nhục lớn lao mà lại không thể làm gì.
Bọn hắn căn bản không biết lai lịch của Tiêu Dật, chỉ biết hắn đi theo Diệp Thu tới đây nên nghĩ rằng hắn cũng là đệ tử của Tử Hà Phong.
Khi thấy Tề Vô Hối cũng không dám chọc Diệp Thu thì bọn hắn làm sao còn dám gây chuyện với Tử Hà Phong.
Lâm Thanh Trúc im lặng che trán, nàng cũng bị năng lực đùa giỡn đê tiện của Tiêu Dật làm cho chấn động.
Tuy nhiên khi thấy hắn vì sư tôn mà trút giận thì nàng cũng ngầm thừa nhận hành vi của hắn.
Chỉ cần là người đối phó với Tàng Kiếm Phong thì nàng sẽ đồng ý một trăm lần.
Ánh mắt Tề Hạo lộ ra sát ý, hắn nắm chặt nắm đấm căm tức nhìn Tiêu Dật. Giờ phút này hắn thật sự muốn xé xác tên đê tiện Tiêu Dật.
Tề Hạo thân là đại sư huynh của Tàng Kiếm Phong, vô luận đi tới đâu cũng đều được muôn người kính yêu, vậy tại sao hắn phải chịu qua bực bội như vậy?
“Tiểu tử! Ngươi được lắm! Ngươi đã thành công chọc giận ta!”
“Ta hi vọng ngươi không hối hận vì những gì đã làm hôm nay!”
“Ta sợ ngươi quá cơ!” Tiêu Dật liền vui vẻ, vì lời thoại này hắn có cảm giác rất quen thuộc.
Nếu ta nhớ không lầm thì ta đã nói như vậy khi ta mới ra sân a!
Bàn về kiêu ngạo ương ngạnh thì Tiêu Dật ta lúc nào đã thua ai?
Có Lâm Thanh Trúc cho hắn sức mạnh nên Tiêu Dật bắt đầu thả mình, khinh thường nói: “Được, ta còn tưởng rằng ngươi có bao nhiêu ác độc, ai ngờ ngươi chỉ là một tên đùa giỡn chủ công phu bằng mõm.”
Lời tàn nhẫn ai mà không biết nói! Nhớ năm đó bổn công tử buông ra lời tàn nhẫn còn nhiều hơn so với ngươi ăn muối.”
“Tiểu tử, ngươi đừng quá càn rỡ!” Lời này vừa nói ra thì Tề Hạo lửa giận công tâm, trong nháy mắt hắn lãnh lẽo rút kiếm nói ra.
Bỗng nhiên một luồng hơi lạnh tấn công tới, linh hồn Tề Hạo tựa như bị công kích mà trong phút chốc tỉnh táo lại.
Hắn nhìn về phía Lâm Thanh Trúc đang đứng ở nơi đó mà sinh ra một tia sợ hãi.
Chuyện gì xảy ra vậy? Vừa rồi trong nháy mắt kia ta thậm chí lại có một tia sợ hãi?
Tề Hạo luống cuống tay chân, hắn thân là một trong các đệ tử có thực lực mạnh nhất, trừ Liễu Thanh Phong ra thì chưa từng có người thứ hai có thể làm cho hắn xuất hiện loại cảm giác này.
Mà vừa rồi trong nháy mắt kia Tề Hạo có thể rõ ràng cảm giác được, nếu như hắn thật sự xuất kiếm thì… Hắn sẽ chết!
Là ảo giác sao?
Tề Hạo nhìn Lâm Thanh Trúc thật sâu mà không tin đây là sự thật.
Tu vi của hắn hiện tại đã tới gần với Thiên Tướng Cửu Phẩm, tuy nhiên vẫn một mực áp chế tu vi.
Một tháng trước, cha hắn đã tiêu phí rất nhiều Thiên Tài Địa Bảo và hao tổn số tiền lớn để giúp hắn tăng lên tu vi với mục đích chính là vì lần hội võ này có thể đè ép Tử Hà phong một đầu.
Có thể nói Tề Vô Hối vì có thể áp chế Diệp Thu mà đã không tiếc bất cứ giá nào.
Nhìn bề ngoài Tề Hạo chỉ có tu vi Thiên Tướng tứ phẩm, nhưng đó chỉ là hắn cố ý che giấu tu vi mà thôi.
Nhưng cho dù có thực lực Thiên Tướng bát phẩm thì vừa rồi trong nháy mắt kia, hắn vẫn là từ trên người Lâm Thanh Trúc cảm nhận được một sự uy hiếp.
Khí tức lạnh thấu xương xuyên thẳng linh hồn kia quá cổ quái.
“Lạ thật! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chẳng lẽ nha đầu này còn có tu vi cao hơn cả ta sao?”
Tề Hạo âm thầm lắc đầu vì hắn cảm thấy khả năng này gần như bằng không.
Lâm Thanh Trúc mới tu hành bao lâu; mà hắn đã tu luyện năm, sáu năm; sớm hơn nàng rất nhiều.
Tính tới tính lui thì nàng từ lúc nhập môn cho tới hôm nay chỉ mới hơn ba tháng một chút, vậy cho dù nàng có thiên phú dị bẩm thì cũng không có khả năng vượt qua hắn.
Ngay cả vị thiên tài trời sinh Thần Cốt mới gia nhập Tàng Kiếm Phong kia mà lúc này tu vi cũng chỉ là Huyền Chỉ nhị phẩm.
Nghĩ tới đây ánh mắt Tề Hạo giấu đi ác ý và không có lựa chọn động thủ.
Trước khi hội võ bắt đầu hắn không muốn bại lộ quá nhiều thực lực, vì mục tiêu lần này của hắn chính là vị trí quán quân hội võ.
Hơn nữa hiện tại coi như hắn ở chỗ này đánh bại các nàng thì cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Vậy còn không bằng chờ lên đài hung hăng tra tấn các nàng trước mặt tất cả đồng môn để cho Tử Hà Phong mất hết mặt mũi.