“Hừ, đều chờ đi, bổn công tử hôm nay không thèm tranh chấp với các ngươi. Tốt nhất là các ngươi nên bắt đầu cầu nguyện ngay bây giờ để đừng gặp ta trên sân.” Tề Hạo cười u ám nói ra và xoay người chuẩn bị rời đi.
Lúc này một giọng nói mười phần châm chọc truyền đến để cho Tề Hạo lảo đảo một cái, thiếu chút nữa hắn đã ngã sấp mặt.
“Ngươi là cái thá gì? Buông lời tàn nhẫn ai mà không biết hả?”
Triệu Uyển Nhi đã bị chọc cười. Mái tóc dài đen nhánh của nàng rủ xuống, ánh mắt trong veo như nước, đôi mắt giống như ánh trăng lưỡi liềm.
Phong thái nổi bật như Tiên giáng trần, nghiêng nước nghiêng thành, lại giống như tiên tử ngộ nhập phàm trần, nhiễm nhè nhẹ trần duyên.
Những lời này của Tiêu Dật coi như là Lâm Thanh Trúc lạnh lùng mà cũng thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng.
Tề Hạo cố giữ tâm tính nên cuối cùng vẫn có thể bình tĩnh lại. Hắn lạnh như băng nhìn xem Tiêu Dật, lúc này hắn rất muốn bóp nát trái tim của Tiêu Dật.
Bà mẹ nó! Tiểu tử này dám nói ta chả là cái thá gì sao?
Thân thể Tề Hạo run rẩy cố nén cơn phẫn nộ trong lòng.
“Chuyện nhỏ không nhẫn ắt loạn đại mưu! Ta chịu đựng được...”
Tề Hạo cắn răng nghiến lợi rời đi, chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng giận dữ.
Về phần những đệ tử khác của Tàng Kiếm Phong thì cũng không chịu đựng nổi nỗi nhục này mà cũng theo hắn rời đi.
Chờ bọn họ đi rồi thì Triệu Uyển Nhi mới nâng áo dài đi tới vỗ vỗ bả vai Tiêu Dật, nói: “Biểu hiện không tệ! Sau này cứ tiếp tục duy trì!”
“Khà khà khà, Uyển Nhi tỷ, ta không phải khoe khoang. Nếu bàn về đánh nhau thì ta không quá tốt, nhưng nếu bàn về cãi lộn thì bổn công tử thật sự chưa từng gặp qua đối thủ.”
“Đừng nói một tên tiểu Tạp Mao, dù cho bọn hắn cùng nhau tiến lên thì ta cũng không sợ!”
Tiêu Dật vỗ ngực tự tin nói ra.
Mọi người ở đây nhìn hắn như nhìn ôn thần mà không muốn cách hắn quá gần.
Trong lúc chờ đợi, Liễu Thanh Phong từ trong đại điện đi ra.
Hiện trường trong nháy mắt yên lặng như tờ, chấm dứt thảo luận.
“Các sư đệ sư muội, xin dời bước đến sân diễn võ nghệ.” Liễu Thanh Phong cao giọng nói ra, rồi lập tức đi trước một bước về phía sân diễn võ nghệ.
Đó là một quảng trường vô cùng trống trải, là nơi đệ tử của Thủ Phong diễn võ mỗi ngày.
Mọi người đi theo Liễu Thanh Phong đến sân diễn võ nghệ, thủ tọa thất mạch đã sớm chờ ở đây.
Đội ngũ Tử Hà Phong chỉ có tổng cộng ba người, chân chính trên danh nghĩa cũng chỉ có hai vị đệ tử nên nhìn quá có chút nổi bật trong đám đông.
Dù sao đệ tử các mạch không nói mấy trăm thì cũng có mấy chục người, số lượng rất đông đảo, mà đội ngũ của Tử Hà Phong chỉ có ba người, so với những đội ngũ khác thì ngắn một mảng lớn.
Nhìn xem đội ngũ đã chỉnh tề phía dưới thì Mạnh Thiên Chính trên đài vui mừng sờ sờ râu mép và không khỏi bùi ngùi.
“Nhìn những gương mặt trẻ tuổi này làm trong lòng lão phu trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Năm xưa chúng ta cũng từng là một thành viên trong bọn họ, cũng từng nhiệt huyết dâng trào, tuổi trẻ hết sức lông bông. Chỉ tiếc tiên đồ nhỏ bé, đảo mắt nhiều năm đã trôi qua, sư huynh đệ từng kề vai chiến đấu giờ phút này cũng đã lác đác không có mấy.”
“Có đôi khi ta suy nghĩ, nếu hư có một ngày những lão già chúng ta đều đi, vậy truyền thừa mà các trưởng bối lưu lại cho chúng ta thì những đệ tử trẻ tuổi này có thể lại tiếp tục kế thừa hay không?”
“Hôm nay ta nhìn thấy những đệ tử trẻ tuổi này đều có tư thế oai hùng bất phàm, tuổi trẻ tài cao, trong lòng lão phu cuối cùng cũng an ủi rất nhiều.”
Mạnh Thiên Chính đột nhiên xúc động làm cho mọi người có chút không hiểu.
Tề Vô Hối nghi hoặc nói: “Mạnh sư huynh từ lúc nào mà đã trở nên đa sầu đa cảm như vậy?”
“Ha ha ha, người già rồi nên có một số việc không thể không nghĩ tới.” Mạnh Thiên Chính cười một cái, ông ta nhớ lại mười năm trước tận mắt chứng kiến Huyền Thiên chân nhân về cõi tiên như vậy.
“Được rồi!” Tề Vô Hối còn muốn nói cái gì thì Mạnh Thiên Chính khoát tay một cái và đi ra khỏi đội ngũ.
Âm thanh già nua giống như đại đạo chi âm, lưu trường xa xưa, quanh quẩn ở bên trong sân diễn võ nghệ.
“Hiện tại ta tuyên bố, thất mạch hội võ chính thức bắt đầu.”
“Hội võ lần này có tổng cộng tám mức khen thưởng, chỉ cần tiến vào hạng tám thì sẽ có thể đạt được khen thưởng.”
“Hạng nhất thuộc về Sơn Mạch. Khen thưởng: một viên cực phẩm linh dược Ngộ Đạo Quả và một số đan dược.”
Lời này vừa nói ra thì toàn trường đều sôi trào.
“Ngộ Đạo Quả ư? Cái này... Chưởng Giáo chân nhân muốn bỏ cả gốc vào sao?”
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều bàn luận sôi nổi, trong mắt ai nấy cũng bốc lên tinh quang.
Tất cả mọi người không nghĩ tới vì hội võ lần này mà Mạnh Thiên Chính lại cam lòng móc ra một viên cực phẩm linh dược và Ngộ Đạo Quả làm khen thưởng.
Cực phẩm linh dược Ngộ Đạo Quả có thể tăng lên ngộ tính, chỉ đứng dưới Tiên dược, ở trong Đại Hoang đây là dược vật cực kỳ khan hiếm.
Hơn nữa ngoại trừ tăng lên ngộ tính thì nó còn có thể trợ giúp ngộ đạo, đối với những người đang mắc kẹt ở bình cảnh nhiều năm mà không thể đột phá sẽ có trợ giúp cực lớn.