Ngay cả Diệp Thu khi nghe được phần thưởng này mà hai mắt cũng sáng ngời.
“Ngộ Đạo Quả sao? Lúc này hình như ta đang thiếu một thứ như vậy!” Trong lòng hắn âm thầm vui sướng.
Mặc dù Ngộ Đạo Quả có hiệu quả rất tốt, nhưng đối với hắn mà nói có chút bé nhỏ không đáng kể.
Tuy nhiên Diệp Thu đã có hệ thống vạn lần trả về, đến lúc đó hắn lại nhổ một đợt lông dê, từ đó xe đạp sẽ biến thành xe máy. Như vậy không phải thỏa đáng rồi sao?
Dưới đài, lúc Lâm Thanh Trúc nghe được phần thưởng hạng nhất này mà theo bản năng nhìn về Diệp Thu phía trên.
Khi nàng phát hiện Diệp Thu tựa hồ vô cùng để ý đối với phần thưởng này thì liền yên lặng nắm chặt thanh kiếm trong tay.
“Thứ này hẳn là rất quan trọng đối với sư tôn. Sư tôn đối với ta ân trọng như núi, giờ phút này chính là lúc ta đền ơn sư tôn." Ánh mắt Lâm Thanh Trúc kiên định vì nàng đã có mục tiêu.
Bên kia Tề Hạo trầm mặt, lộ ra nụ cười quỷ dị, nói: “Quả nhiên cùng phụ thân nói giống nhau, lần này khen thưởng là một cái cực phẩm linh dược Ngộ Đạo Quả. Một khi đã như vậy thì bất luận như thế nào ta cũng phải lấy được nó để đưa cho phụ thân, trợ giúp ngài đột phá.”
Một câu của Mạnh Thiên Chính đã trực tiếp khiến cho toàn bộ Bổ Thiên giáo chấn động.
Tất cả mọi người đều mắt nổ đom đóm, lộ ra vẻ mặt tham lam.
Đại hội võ thuật còn chưa bắt đầu mà tranh đấu đã âm thầm nổ ra.
Trên đài, Tề Vô Hối khinh thường nhìn thoáng qua Diệp Thu ở phía sau, nói: “Xem ra Diệp sư đệ nhất định phải nhận giải thưởng này đúng không?”
Diệp Thu hơi giật mình, nhưng ngay lập tức bày ra vẻ mặt thản nhiên cười nói: “Tề sư huynh nói đùa, Tử Hà phong chúng ta nhân khẩu thưa thớt, đệ tử tư chất còn kém, lần đại hội tỷ võ này chỉ coi như là tham gia náo nhiệt, tuỳ tiện chơi đùa mà thôi, đối với giải thưởng hoàn toàn không có suy nghĩ.”
Mọi người làm sao có thể tin mấy lời nói nhảm nhí này của hắn.
Tuỳ tiện chơi đùa cái gì chứ? Diệp Thu ngươi là loại người này sao?
Bọn họ cũng nghe nói không ít về vị đệ tử thiên tài của Tử Hà phong, mới nhập môn năm ngày mà đã đạt tới Huyền Chỉ nhất phẩm.
Bây giờ đã qua thêm ba tháng, vậy có quỷ mới biết tu vi hiện giờ của nàng là gì?
Thói quen của tên này chính là thích giả vờ thành dáng vẻ yếu đuối rồi âm thầm tu luyện, sau đó đột nhiên bộc phát khiến cho tất cả mọi người đều chấn kinh.
Đoán chừng đệ tử của hắn cũng có tính cách y như hắn!
Các vị thủ toạ mắng chửi thấy mẹ trong lòng nhưng bên ngoài cũng không nói gì.
Minh Nguyệt giật nhẹ góc áo Diệp Thu, nhỏ giọng thì thầm: “Diệp sư đệ, nhìn dáng vẻ của ngươi hình như không căng thẳng chút nào. Tề sư huynh chỉ chờ đợi mỗi ngày này, nếu Tử Hà phong của ngươi bị thua thì hắn sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội này để sỉ nhục ngươi đâu.”
Diệp Thu ngạc nhiên nhìn Minh Nguyệt đầy ẩn ý, khiến cho nàng có chút xấu hổ mà né tránh ánh mắt.
“Minh sư tỷ, ngươi đang lo lắng cho ta sao?”
“Đi chết đi! Quỷ mới lo lắng cho ngươi! Tốt nhất ngươi nên bị loại từ vòng thứ nhất đi, như vậy thì ta cũng không phải lo lắng Thiên Thuỷ phong sẽ hạng chót nữa.” Khuôn mặt Minh Nguyệt đỏ lên, giận dỗi nói lảng sang chuyện khác như có tật giật mình.
Diệp Thu nhún vai. Hạng chót thì không đến nỗi, nhưng mà Tề Vô Hối muốn sỉ nhục hắn cũng không dễ dàng như vậy.
Rất nhanh sau đó, buổi lễ rút thăm kết thúc, Tề Vô Hối cuối cùng cũng đi lên phát biểu vài câu.
Hắn lên phát biểu là để đảm bảo với mọi người rằng tổ trọng tài lần này sẽ tuyệt đối công bằng công tâm, nhất định không thiên vị mạch nào, nhưng mọi người đều rõ sẽ ngoại trừ Tàng Kiếm phong.
Mọi người nghe xong cũng chỉ cười cười, sau khi rút thăm xong thì tự mình rời đi.
Hôm này là ngày thi đấu đầu tiên, tám toà lôi đài đã được dựng lên giữa sân luyện võ.
Diệp Thu tạm biệt Mạnh Thiên Chính, rồi quay lại vị trí đội ngũ của Tử Hà phong.
“Sư tôn!” Thấy Diệp Thu đến gần, hai cô nương ngừng thảo luận và lập tức hành lễ.
“Tiền bối, Tề Vô Hối quá xấu xa đi, hắn còn dám động tay động chân vào việc rút thăm.” Tiêu Dật hung hăng chửi đổng.
Diệp Thu cũng không để ý, vì ngay từ đầu hắn đã đoán được Tề Vô Hối nhất định sẽ động tay động chân, nhưng mà đây cũng không phải là trọng điểm.
Mặc kệ cho Tề Vô Hối có làm gì đi chăng nữa thì cũng không thay đổi được điều gì cả.
Diệp Thu nhìn thoáng qua hai đồ đệ của mình đang lẳng lặng đứng ở bên kia, đối với chuyện này tâm trạng các nàng cũng không có ảnh hưởng gì lớn, tâm lý ổn định, cho nên trong lòng Diệp Thu cũng vô cùng yên tâm.
Hắn quay sang nhìn Tiêu Dật đang hung hăng chửi bới với vẻ mặt đầy chán ghét.