Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 108 - Chương 108 - Có Lòng Tin Là Được

Chương 108 - Có Lòng Tin Là Được
Chương 108 - Có Lòng Tin Là Được

“Bà mẹ nó! Tên này cũng quá xấu xa, không ngờ lại còn chơi cái âm mưu quỷ kế này!”

“Thanh Trúc tỷ thì không sao, nhưng nếu Uyển Nhi tỷ không dốc hết sức mà để thua thì chẳng phải chúng ta sẽ mất hết mặt mũi sao?”

Bây giờ mới là trận đầu tiên vậy mà Thanh Trúc Tỷ cùng Uyển Nhi tỷ đã gặp phải hai tên đệ tử của Tàng Kiếm phong, làm cho Tiêu Dật không khỏi măng chửi.

Sắc mặt Triệu Uyển Nhi liền đen lại, vung tay tát cho hắn một cái.

“Ngươi mới thua đó! Không nói được gì tử tế thì ngậm miệng lại đi nha. Ta kém như vậy sao?”

Triệu Uyển Nhi cực kỳ không vui, mặc dù nàng không có tu vi cao như Lâm Thanh Trúc, nhưng dù gì nàng cũng là một vị cao thủ Thiên Tướng nhất phẩm.

Một tháng vừa rồi nàng không ngừng hấp thu sức mạnh của bảo cốt, cuối cùng cũng đột phá Thiên Tướng cảnh.

Nàng đang nghĩ đến sẽ bộc lộ tài năng cho sư tôn xem đại hội võ thuật, vậy mà Tiêu Dật chưa gì đã nghi ngờ thực lực của nàng.

Chuyện này ai mà nhịn được!

“Không phải đâu Uyển Nhi tỷ! Ý của ta không phải như vậy...” Một cái tát này đánh cho Tiêu Dật đầu váng mắt hoa, hắn choáng váng và trong mắt hiện lên vẻ oán trách. “Ta vừa mới đi đến phòng bên cạnh hỏi thăm, đối thủ kia của các ngươi nghe nói tu vi đã đạt tới Huyền Chỉ cửu phẩm, hơn nữa còn là người mà Tề Vô Hối đặc biệt sắp xếp để đối phó với các ngươi. Ta chỉ là đang lo lắng cho ngươi thôi mà.”

Triệu Uyển Nhi nghe được đối phương chỉ là Huyền Chỉ cửu phẩm thì lại càng không lo lắng.

“Được rồi, chuyện gì thì cũng đợi thi đấu xong rồi lại nói tiếp.” Tiêu Dật còn định giải thích gì đó nhưng Diệp Thu xua tay ngắt lời hắn và nhìn thoáng qua Tề Vô Hối ở phía xa.

“Trước khi trận đấu bắt đầu, còn có một giờ để chuẩn bị, các ngươi đều đi chuẩn bị đi. Vi sư vừa nhận thấy cuộc thi lần này cao thủ nhiều như mây nên cũng không mong các ngươi có thể giành được thứ hạng cao gì cả, cứ làm hết sức là được.”

“Nếu gặp phải nguy hiểm thì có thể trực tiếp nhận thua, vi sư sẽ không trách tội các ngươi. Thể diện với lại giải thưởng gì đó trong lòng vi sư đều không quan trọng bằng sự an toàn của các ngươi.”

Diệp Thu chân thành nói ra, hai cô nương nghe xong mà trong lòng vô cùng cảm động.

Các nàng âm thầm nắm chặt bàn tay và hạ quyết tâm.

Sư tôn đối với chúng ta đúng là ân trọng như núi, yêu mến có thừa. Bất kể như thế nào chúng ta cũng không thể để cho sư tôn mất mặt được, và càng không thể để cho Tề Vô Hối có cơ hội sỉ nhục ngài.

“Sư tôn, người yên tâm, chúng đệ tử tuyệt đối sẽ không khiến cho người thất vọng.” Lâm Thanh Trúc mang ngữ khí kiên định nói ra, nàng đã chuẩn bị ba tháng và hiện tại chính là thời điểm để nàng thể hiện.

Cho đến tận hôm nay, cảnh tượng ở trong Ngọc Thanh điện vào ba tháng trước vẫn còn khắc sâu ở trong tâm trí của nàng.

Đó là sự coi thường trong mắt của các thủ toạ khác và sự chế giễu đối với sư đồ bọn họ.

Diệp Thu nhìn Lâm Thanh Trúc một cái thật sâu và thản nhiên nói: “Ừm, có lòng tin là được! Đi thôi!”

Trong lòng hắn thì lại âm thầm vui mừng.

Ha ha ha, đúng rồi, thứ ta muốn chính là ý chí chiến đấu này của các ngươi! Hãy đánh hết mình cho ta!

Trở lại nơi nghỉ ngơi được đệ tử của Thủ phong chuẩn bị riêng cho Tử Hà phong, Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi nhanh chóng tiến vào trạng thái nhập định.

Các nàng muốn khôi phục lại trạng thái tốt nhất của mình trước khi trận đấu bắt đầu.

Tiêu Dật thì tương đối nhàn nhã mà lang thang khắp nơi ngắm nhìn mỹ nữ, nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của hắn mà Diệp Thu lập tức nổi giận.

Ngươi không thể chín chắn trưởng thành giống như ta một chút được sao?

Hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!

Buổi chiều, tại lôi đài chữ Khôn, Mạnh Thiên Chính cùng với mấy vị lão giả không biết tên đang ngồi ngay ngắn ở phía dưới lôi đài.

“Ha ha ha, Mạnh đạo hữu, trước đây ta từng nghe qua Thất Mạch Hội Võ của Bổ Thiên giáo chính là một trong những sự kiện lớn nhất của Đông Hoang. Lão phu đã đợi 60 năm và rốt cuộc hôm nay cũng có may mắn được xem.” Một vị lão giả áo xám nhàn nhạt cười nói.

Mạnh Thiên Chính bên cạnh chỉ vuốt vuốt chòm râu mà không nói gì.

Người này là đại trưởng lão của thánh địa Thiên Trì, là sư tôn của Hạc Vô Song, Thiên Thông đạo nhân.”

Trong truyền thuyết ông ta chính là vị cường giả có cảnh giới gần đạt đến Chí Tôn cảnh, có thể so sánh với cường giả Giáo Chủ cảnh đỉnh phong như Mạnh Thiên Chính.

Hai người là bạn tốt nhiều năm, thời trẻ cũng từng là đối thủ của nhau. Hội võ lần này ông ta đột nhiên chạy đến đây nói là muốn quan sát Thất Mạch Hội Võ của Bổ Thiên giáo nên Mạnh Thiên Chính liền không từ chối.

Dù sao thì Thất Mạch Hội Võ cũng giống như một đại hội luận võ mà thôi, thủ toạ bảy mạch đều có quyền mời trưởng lão của các thánh địa khác đến đây quan sát, giao lưu trao đổi ý kiến.

Bình Luận (0)
Comment