Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 110 - Chương 110 - Quá Khen

Chương 110 - Quá Khen
Chương 110 - Quá Khen

Diệp Thu chậm rãi đi tới trước mặt đám người.

“Chưởng giáo sư huynh!” Diệp Thu nhàn nhạt chào hỏi một câu, sau đó lập tức đi đến vị trí bên cạnh và ngồi xuống.

Mạnh Thiên Chính gật đầu giới thiệu với Diệp Thu:

“Diệp sư đệ, vị này là đại trưởng lão của thánh địa Thiên Trì, Thông Thiên đạo nhân.”

“Lần này ông ta được mời đến đây để quan sát các đệ tử của chúng ta trong hội võ. Vừa rồi chúng ta đang nói về ngươi mà không ngờ ngươi lại đến đây.”

Diệp Thu ngạc nhiên một chút mà nhìn thoáng qua Thông Thiên đạo nhân, sau đó lại nhìn một chút Hạc Vô Song ở phía sau ông ta mà có chút mơ hồ.

“Tiền bối, chúng ta lại gặp nhau!” Hạc Vô Song biểu hiện khá tự nhiên, hắn chủ động đi tới lên tiếng chào hỏi.

Diệp Thu nhẹ gật đầu và nhìn về phía Thông Thiên đạo nhân, sau đó nghe thấy ông ta cười nói: “Ha ha ha, từ lâu ta đã nghe nói đến thủ toạ của Tử Hà phong anh tư bất phàm, có tư thái của cửu thiên tiên nhân, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền. Ngươi tuổi còn trẻ như vậy mà đã đạt tới Giáo chủ cảnh làm cho lão phu nể phục vô cùng.”

Nghe được lời khen này mà Diệp Thu chỉ cười cười và khiêm tốn nói: “Chân nhân quá khen, so sánh với các vị thì tư chất của Diệp mỗ vẫn còn thua kém, có rất nhiều chuyện vẫn cần phải học hỏi từ các vị nhiều hơn mới phải.”

Thông Thiên đạo nhân trợn tròn con mắt vì có chút kinh ngạc.

Người trẻ tuổi này bị tâng bốc như vậy mà còn có thể biểu hiện hết sức tự nhiên, tâm cảnh đúng là rất ổn định.

“Ha ha ha, khiêm tốn, khiêm tốn! Thế giới này chưa bao giờ là một thế giới coi trọng tuổi tác! Những người thành công trước kia đều là người có bản lĩnh thực sự, chứ không có liên quan gì đến tuổi tác.”

“ Diệp thủ toạ bằng chừng ấy tuổi mà đã đạt tới cảnh giới này, chỉ riêng điểm này thôi là đã khiến cho lão phu mặc cảm, vậy ta sao dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt đạo hữu.”

Diệp Thu chỉ cười không nói gì, biểu hiện của hắn từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.

Mạnh Thiên Chính vui vẻ vuốt vuốt chòm râu liếc nhìn Tề Vô Hối bên cạnh, ông ta phát hiện hắn đã tức giận đến dựng râu.

“Hừ, giả bộ mà thôi. Ngươi cứ cười đi, rồi sẽ đến lúc ngươi phải khóc. Vừa đúng lúc Thông Thiên đạo nhân đang ở đây, chút nữa ta phải để cho ông ta nhìn cho rõ ràng Diệp Thu mất mặt xấu hổ như thế nào.

Một mình hắn lợi hại thì đã làm sao, đồ đệ của hắn vẫn là kẻ vô dụng mà thôi.

Lần này Tề Vô Hối đã phái ra hai tên đệ tử có thực lực mạnh mẽ cố ý tới đối phó với hai đệ tử của Diệp Thu, đồng thời nhân tiện thăm dò thực lực của các nàng. Nếu như có thể giải quyết là tốt nhất, như vậy hắn có thể danh chính ngôn thuận sỉ nhục Diệp Thu để cho giảm bớt sự tức giận lúc trước. Còn nếu như không giải quyết được thì hắn vẫn còn có chiêu khác ở phía sau.

“Hai cô nương kia chính là đệ tử của Diệp thủ toạ sao?” Thông Thiên đạo nhân nhìn về phía Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi đứng phía sau Diệp Thu hỏi.

“Bái kiến tiền bối.” Hai nàng cũng không hề thất lễ mà vội vàng hành lễ.

“Ha ha ha, quả nhiên là danh sư xuất cao đồ! Không tệ, không tệ!” Thông Thiên đạo nhân không hổ là cường giả Giáo Chủ cảnh đỉnh phong, ông ta vừa liếc qua là đã thấy hai nàng đều có thể chất trời sinh thần cốt, là thiên tài vạn người không có một mà không ngừng tán thưởng.

Diệp Thu mỉm cười đang định đáp lại thì bên cạnh hắn bỗng nhiên truyền đến giọng nói âm dương quái khí của Tề Vô Hối.

“Diệp sư đệ, hai vị đệ tử này của ngươi có thể khiến cho Thông Thiên đạo hữu khen ngợi như thế thì chắc là cũng có chút bản lĩnh. Vậy chắc hẳn tại đại hội võ thuật lần này các nàng nhất định có thể giành được thành tích không tệ.”

Diệp Thu nhìn xem ánh mắt thâm ý của Tề Vô Hối, nói: “Tu vi của các nàng vẫn còn thấp kém, đại hội võ thuật lần này chỉ coi như đến xem cho biết thôi. Người thực sự đáng xem ở đại hội lần này phải là Tàng Kiếm phong của Tề sư huynh mới đúng. Ta còn nghe nói các đệ tử của Tàng Kiếm phong tham gia hội võ lần này đều là nhất đẳng cao thủ được lựa chọn tỉ mỉ.”

Diệp Thu tỏ vẻ khiêm tốn để cho Tề Vô Hối vô cùng hài lòng mà giả vờ khiêm tốn cười nói: “Ha ha ha, Diệp sư đệ cứ nói đùa, ngươi thần thông quảng đại và tu vi cao sâu khó lường như vậy thì đồ đệ của ngươi chắc chắn cũng là nhất đẳng cao thủ. Mấy tên đệ tử bất tài của sư huynh làm sao dám tự xưng là cao thủ trước hai vị sư điệt này được.”

Thông Thiên đạo nhân đã nhận thấy mùi thuốc súng nồng nặc giữa hai người mà lập tức cảm thấy hứng thú.

Thú vị thật, hai người này có mâu thuẫn sao? Xem ra có trò hay để xem rồi!

Diệp Thu không trả lời Tề Vô Hối mà quay người nói với hai vị đệ tử: “Các ngươi nghe rõ chưa, Tề sư bá kỳ vọng rất cao về các ngươi đấy, cho nên các ngươi đừng có làm cho Tề sư bá của các ngươi phải thất vọng.”

“Sư tôn yên tâm, chúng đệ tử nhất định sẽ không để cho Tề sư bá thất vọng.” Triệu Uyển Nhi mỉm cười đầy ẩn ý nhìn về hướng Tề Vô Hối nói.

Trận đấu đầu tiên hôm nay chính là giữa nàng và một tên đệ tử của Tàng Kiếm phong, do đó nàng chắc chắn sẽ không để cho Tề Vô Hối phải thất vọng.

Bình Luận (0)
Comment