Hiện trường có bầu không khí vô cùng kỳ lạ, thủ toạ hai mạch bên ngoài thì khách khí nhưng sau lưng đã bắt đầu đấu đá lẫn nhau. Đám đệ tử phía sau cũng học theo bọn họ đấu đá.
Sau lưng Tề Vô Hối, Lý Tài Tư dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Thanh Trúc ở phía xa, rồi lại nhìn Tề Vô Hối trước mặt một chút.
Hắn ủ rũ cúi đầu xuống với vẻ mặt tự ti. Hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu, vì sao một đệ tử lúc đầu không ai muốn ở Ngọc Thanh điện lại bất thình lình vượt mặt hắn?
Giờ phút này nội tâm của Lý Tài Tư hết sức phức tạp. Trước đây rõ ràng hắn mới là thiên tài được tất cả mọi người chú ý tới, là người có thể chất trời sinh thần cốt được tất cả các thủ toạ tranh giành.
Nhưng hôm nay hắn nhập môn đã ba tháng mà hiện tại cũng mới đạt tới Huyền Chỉ nhị phẩm, còn Lâm Thanh Trúc nhập môn mới năm ngày mà đã đạt đến cảnh giới kia.
Trong khoảng thời gian qua Lý Tài Tư cảm nhận được sâu sắc sự xem thường từ tận đáy lòng cùng với ánh mắt chán ghét từ sư tôn của hắn.
Sư tôn của hắn nào còn có ự nhiệt tình nào như lúc hắn vừa mới nhập môn, thái độ đối với hắn bây giờ đúng là quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Nhìn thoáng qua Diệp Thu đang ngồi trên vị trí thủ toạ mà Lý Tài Tư thật sự rất hâm mộ Lâm Thanh Trúc.
Hắn hâm mộ nàng vì đã gặp được một vị sư tôn tốt, lo cho nàng cẩn thận từng li từng tí và vô cùng bảo vệ nàng.
Hơn nữa huynh đệ của Tử Hà phong cực kỳ hoà thuận, không giống như Tàng Kiếm phong vì quá đông đệ tử nên để tranh giành sự chú ý mà phải đấu đá với nhau cả ngấm ngầm lẫn công khai.
Không ai phát hiện ra sự bất thường của Lý Tài Tư, giờ phút này hắn giống như là một đứa trẻ cô đơn, lạc lõng, bất lực.
Hắn một mình lặng lẽ đứng trong góc, nhìn mọi người bên cạnh nói nói cười cười nhưng lại không thể chen vào được.
Qua một lúc lâu sau, Diệp Thu nhìn thời gian một chút rồi nói với Triệu Uyển Nhi đứng ở phía sau: “Đi thôi!”
“Vâng.” Triệu Uyển Nhi thu lại nụ cười trên mặt và từng bước đi lên lôi đài.
…
“Bắt đầu rồi! Bắt đầu rồi! Cuối cùng cũng bắt đầu rồi!”
“Trận đầu tiên của hội võ chính là màn kịch quan trọng giữa Tử Hà phong và Tàng Kiếm phong! Sẽ có trò hay để xem rồi đây!”
Nhìn thấy Triệu Uyển Nhi bước lên đài mà tất cả mọi người đều phấn khích, nhao nhao thảo luận.
Ai cũng biết Diệp Thu và Tề Vô Hối không ưa nhau, bởi vậy trận đấu này chắc chắn sẽ vô cùng khốc liệt.
Gần như là hơn một nửa số đệ tử đều chạy tới đây xem trận đấu này, do đó những lôi đài khác có rất ít người xem.
“Ta nghe nói tiểu sư muội này của Tử Hà phong vừa mới nhập môn một tháng nên sẽ không quá mạnh.”
“Không rõ, dù sao có trò hay để xem là được rồi.”
Ngay sau khi bóng dáng màu đỏ diễm lệ của Triệu Uyển Nhi xuất hiện trên đài, Tề Vô Hối mỉm cười quay người ra hiệu cho đệ tử phía sau nói: “Đi đi, biểu hiện tốt một chút, đừng khiến cho Diệp sư thúc của ngươi thất vọng.”
Nụ cười kia mang đầy ẩn ý, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được đây tuyệt đối không phải là một lời khách sáo.
“Sư tôn yên tâm, đệ tử nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, sẽ không để cho Diệp sư thúc phải thất vọng.” Lâm Dịch lộ ra nụ cười thâm sâu khó lường mà nhìn Diệp Thu thật sâu nói ra, sau đó hắn tung người nhảy lên lôi đài.
Một quầng sáng màu đỏ rực xuất hiện trên lôi đài. Đột nhiên bầu không khí tại hiện trường lập tức bị đẩy lên cao trào.
Thiên Thông đạo nhân có chút bất ngờ, nói: “Tề đạo hữu, vị đệ tử này của ngươi cũng tu luyện bí thuật hệ hoả sao?”
Tề Vô Hối giấu đi sự vui sướng ở trong lòng mà giả vờ khiêm tốn nói: “Không sai, vị đệ tử này của ta có thể chất trời sinh dị hoả, chỉ mới tu luyện bí thuật hệ hoả đã được mấy năm, nay để cho Thiên Thông đạo nhân chê cười rồi.”
“Ha ha ha, Tề đạo hữu thật khiêm tốn! Trời sinh dị hoả là loại thể chất tuyệt hảo, một thiên tài như vậy mà ở trong mắt đạo hữu chỉ là đệ tử bất tài thôi sao? Đây chẳng phải ý muốn nói rằng các đệ tử của Tề đạo hữu từng người đều là anh tư bất phàm, trời sinh thần cốt ư?” Thiên Thông đạo nhân mỉm cười vuốt vuốt chòm râu, sau đó lại nhìn về phía Diệp Thu nhưng thấy hắn không nói lời nào mà chỉ ngồi vững vàng như Thái Sơn.
Trong lòng ông ta không khỏi hiếu kỳ. Đệ tử của Diệp Thu có gì đặc biệt hơn người không?
Tề Vô Hối tiếp tục giả vờ, đối với biểu hiện của đệ tử mình hết sức hài lòng, và vẫn đang chờ mong chút nữa nên vả mặt Diệp Thu như thế nào.
“Thiên Thông đạo hữu, vị đệ tử này của ta tuy có thể chất trời sinh dị hoả, nhưng so sánh cùng với đệ tử của Diệp sư đệ thì chẳng thấm vào đâu. Bởi vì vị nhị đệ tử này của Diệp sư đệ chính là trời sinh thần cốt, thiên phú kinh người, nàng mới thực sự được gọi là thiên tài.” Tề Vô Hối cố ý đề cao Triệu Uyển Nhi với mục đích là để chút nữa nàng thua thì hắn sẽ sỉ nhục Diệp Thu tốt hơn.
Chỉ là hắn không thể biết được sự tình có phát triển theo đúng sự tượng tượng của hắn hay không?