Diệp Thu liếc Tề Vô Hối một cái và thản nhiên nói: “Tề sư huynh, vị đệ tử này của ta đúng là có thiên phú không tồi, nhưng cũng chỉ mới bắt đầu tu luyện được một tháng, vậy nàng làm sao có thể so được với đệ tử của Tề sư huynh đã nhập môn ba bốn, năm phải không? Tu vi của hắn chắc cũng phải đạt tới Thiên Tướng cảnh rồi nhỉ?”
Tề Vô Hối nghe vậy liền sầm mặt lại, hắn biết Diệp Thu cố ý nói đến thời gian nhập môn là muốn kiếm cớ để lát nữa có thua thì cũng không mất mặt.
Thiên Thông đạo nhân nhìn hai người mà nở một nụ cười. Còn Hạc Vô Song đứng phía sau ông ta thì cứ mãi nhìn chằm chằm vào Triệu Uyển Nhi.
Bởi vì trực giác bẩm sinh nói cho hắn biết, Triệu Uyển Nhi không hề đơn giản như lời Diệp Thu nói.
Trên lôi đài, Lâm Dịch tự tin lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói: “Lâm Dịch của Tàng Kiếm phong xin sư muội chỉ giáo nhiều hơn.”
Triệu Uyển Nhi đáp lễ: “Triệu Uyển Nhi của Tử Hà phong xin được chỉ giáo.”
Trọng tài Từ Phong đi đến giữa hai người, hỏi: “Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị xong.” Hai người đồng thời đáp.
Từ Phong nhẹ gật đầu, nói: “Ta tuyên bố trận đấu đầu tiên của hội võ là Triệu Uyển Nhi của Tử Hà phong đấu với Lâm Dịch của Tàng Kiếm phong. Hiện tại liền bắt đầu.”
Nghe được hiệu lệnh bắt đầu trận đấu và hai người trên lôi đài đều đã làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu, tất cả mọi người lập tức hưng phấn lên.
Lâm Dịch chậm rãi rút bảo kiếm ra và không hề che giấu khí tức Huyền Chỉ cửu phẩm mà trong nháy mắt đã bùng phát ra.
Tất cả mọi người đều giật mình nhao nhao cảm thán cảnh giới của hắn thật cao.
Nhưng đối thủ Triệu Uyển Nhi của hắn từ đầu đến cuối đều không bị lay động mà vẫn yên lặng đứng tại chỗ.
Tà áo đỏ tươi tung bay trong gió, đôi mắt trong veo dưới mái tóc đen nhánh như ẩn chứa ý cười, trông nàng giống như một vị tiên nữ bị lạc trốn phàm trần. Khí chất tao nhã thu hút ánh mắt nóng bỏng của vô số nam đệ tử.
Triệu Uyển Nhi không có hành động gì để cho Lâm Dịch nghĩ rằng nàng đang xem thường, sỉ nhục hắn mà lập tức trong lòng cảm thấy giận dữ.
“Sư muội, nhìn đây!” Lâm Dịch quát to một tiếng.
Bảo kiếm trong tay hắn lập tức vẽ ra một chiêu thức đẹp mắt. Một quả cầu lửa trong nháy mắt xông về phía Triệu Uyển Nhi.
“Sao nàng không tránh đi?” Tất cả mọi người đều giật mình, vì trên lôi đài Triệu Uyển Nhi không hề có ý né tránh một chút nào.
Chẳng lẽ là do nàng chưa kịp phản ứng? Hay là nàng hoàn toàn không muốn tránh đi?
Dưới lôi đài, Tề Vô Hối dường như đã nhìn thấy ánh sáng của sự chiến thắng, hắn đang chuẩn bị mỉa mai Diệp Thu đôi câu thì bỗng nhiên trên lôi đài đã phát sinh biến hoá.
Chỉ thấy tại thời điểm quả cầu lửa của Lâm Dịch đánh tới, toàn thân Triệu Uyển Nhi liền bùng lên một ngọn lửa rực rỡ.
Trong chốc lát ngọn lửa này đã hấp thu toàn bộ quả cầu lửa kia, từ đầu đến cuối nàng không hề di chuyển một chút nào.
“Cái này…”
“Làm sao có thể?”
Trong phút chốc toàn trường lặng ngắt như tờ.
Mạnh Thiên Chính có ánh mắt sắc bén nên ngay lập tức nhìn ra vấn đề nói: “Hồng Liên Nghiệp Hoả sao?”
“Cái gì?!!” Vẻ mặt Thiên Thông đạo nhân cũng ngập tràn kinh ngạc hô lên.
Cả hai đều là cường giả Giáo Chủ cảnh đỉnh phong, vậy làm sao bọn hắn có thể chưa nghe đến loại lửa này được.
Đây chính là loại lửa mạnh nhất thế gian, đệ tử của Tử Hà phong thế mà lại có được nó trong cơ thể.
Nhìn kỹ Diệp Thu thì phát hiện, hắn vẫn hoàn toàn bình tĩnh giống như lúc trước, Thiên Thông đạo nhân liền cảm thán không thôi.
“Khó trách từ đầu đến cuối hắn đều không lo lắng chút nào. Thì ra là thế.”
Bành!!!
Tề Vô Hối không nói lời nào mà hung hăng vỗ mạnh một cái vào thành ghế, sắc mặt hắn hết sức khó coi.
“Vậy mà lại là bí pháp Thiên giai Hồng Liên Nghiệp Hoả!” Lúc này Hạc Vô Song đang đứng yên lặng sau lưng Thiên Thông đạo nhân cũng lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Hắn là Thánh Tử Thiên Trì có thân phận tôn quý, nhưng cho đến tận bây giờ hắn cũng chưa từng tu luyện qua loại bí pháp Thiên giai nào.
Hắn thực sự không thể tin được Triệu Uyển Nhi chỉ mới nhập môn một tháng mà Diệp Thu đã truyền thụ cho nàng bí pháp Thiên giai.
Đây là sự đối đãi lớn cỡ nào chứ?
“Ôi mẹ ơi, khó trách tại sao nàng không hề sợ hãi, thì ra là thâm tàng bất lộ.” Toàn bộ mọi người đều kinh hãi, tất cả đều quay sang nhìn Diệp Thu bằng ánh mắt kinh ngạc.
Tề Vô Hối mang sắc mặt khó coi nhìn về hướng Diệp Thu, nói: “Diệp sư đệ, ngươi thật đúng là không tiếc thứ gì, chỉ là một đệ tử vừa mới nhập môn mà ngươi đã có thể truyền thụ cho nàng bí pháp Thiên giai sao?”
Diệp Thu nhún vai, nói: “Ta chưa từng tàng tư bất cứ thứ gì với đệ tử, nàng muốn học cái gì thì ta liền dạy cái đó. Trong mắt ta không quan trọng xuất thân của đệ tử, chỉ cần bái nhập môn hạ của ta và lại khiêm tốn hiếu học thì ta đều nguyện ý dốc lòng truyền dạy.”
Mọi người nghe xong mà lập tức lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Muốn học cái gì thì đều có thể học cái đó sao? Điều này cũng quá tuyệt vời đi!
Sao ta lại có cảm giác bí pháp Thiên giai kia tựa như một thứ chẳng ra gì, không đáng giá như vậy chứ?
Nhưng điều khiến cho đám người Mạnh Thiên Chính kinh ngạc hơn chính là Diệp Thu đã lấy loại bí pháp này ở đâu ra?
Chẳng lẽ đây là bảo thuật truyền thừa của Tử Hà phong?