Mỗi một sơn mạch đều có những bí thuật đặc biệt riêng, những người khác cũng không biết rõ, cho nên bọn hắn cũng không biết rốt cuộc thì Huyền Thiên chân nhân đã để lại bao nhiêu truyền thừa cho Diệp Thu.
Một câu nói kia của Diệp Thu đã có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn đối với mọi người ở đây.
Thậm chí có người bắt đầu hối hận, nếu biết Tử Hà phong tốt như vậy thì trước đây đã bái sư ở Tử Hà phong rồi.
Hiện tại có hối hận thì đã muộn, chỉ có thể nhìn người ta muốn học cái gì thì học cái đó, còn mình thì đi theo sau nhặt một ít bí pháp tu luyện chẳng ra gì.
Tề Vô Hối nghiến răng nghiến lợi, những lời này của Diệp Thu đúng là thu phục được đầy đủ lòng người, vì ai mà từ chối nổi việc có được một vị sư tôn không hề tàng tư với đệ tử điều gì cơ chứ?
Ngay cả Lâm Thanh Trúc đang đứng ở phía sau cũng có cảm giác vinh dự phát ra từ tận đáy lòng.
Sau khi nhìn thấy tâm tình của những vị thủ toạ khác thì nàng cực kỳ vui mừng, vì nàng cảm thấy may mắn khi đã bái được một vị sư tôn vô cùng tốt, là một vị sư tôn coi nàng như người thân của mình.
Ngay cả Tiêu Dật cũng có cảm giác được nâng lên. Hiện tại hắn cũng là người của Tử Hà phong, nên khi nhìn những ánh mắt hâm mộ xung quanh thì trong lòng hắn cực kỳ thoải mái.
“Ha ha ha, Diệp Thần chính là Diệp Thần! A a a... Cảm giác này thật tuyệt vời!”
“Hâm mộ chưa? Ghen tị chưa? Các ngươi nhìn đi, đây mới là lời mà một vị cao nhân nên nói!”
“Các ngươi thu nhận đồ đệ xong còn giấu cái này cái kia vì sợ dạy hết cho đồ đệ thì sư phụ sẽ chết đói hay gì?”
“Các ngươi nhìn người ta một chút rồi nhìn lại các ngươi xem, mặt mũi đâu hết cả rồi?”
Trong lòng Tiêu Dật cực kỳ vui vẻ, hắn cảm giác linh hồn như muốn bay lên.
Đi theo cao nhân có sự ảnh hưởng như vậy thì chính hắn cũng cảm thấy có thêm một chút phong thái của cao thủ.
Trên lôi đài, khi thấy quả cầu lửa của mình bị đối phương nuốt chửng không còn một mảnh, sắc mặt Lâm Dịch hết sức khó coi.
Nhìn thấy những ánh mắt coi thường ở dưới đài mà trong lòng hắn vô cùng xấu hổ.
Từ lúc bắt đầu hắn đã phô bày ra hết lực lượng, bây giờ vừa mới đối chiến một cái thì trong nháy mắt liền mất hết. Vậy về sau hắn làm sao còn có thể lăn lộn trong Bổ Thiên giáo được nữa?
“Chết tiệt!”
Lâm Dịch thẹn quá hoá giận, trong nháy mắt liền rút kiếm xông lên.
Nếu hoả diễm đã không có phẩm cấp cao bằng nàng thì ta sẽ dùng sức mạnh để đè chết nàng để lấy lại vị trí của mình.
Một kiếm hung ác chém tới với tốc độ cực nhanh, trận chiến dường như có thể kết thúc trong gang tấc.
Tất cả mọi người bắt đầu lo lắng cho Triệu Uyển Nhi. Tuy là biểu hiện vừa rồi của nàng quá sức tuyệt vời và còn có loại lửa mạnh nhất thế gian, nhưng dù sao nàng cũng chỉ mới nhập môn được một tháng, cho nên tu vi có thể đạt tới cảnh giới gì chứ?
“Cẩn thận!”
Có người hô to, nhưng mà Triệu Uyển Nhi không hề để ý.
Kiếm của Lâm Dịch đã tới ngay trước mặt nhưng Triệu Uyển Nhi vẫn đứng yên tại chỗ và nhẹ nhàng giơ lên tay phải, một luồng khí tức Thiên Tướng cảnh đột nhiên toát ra.
Trong nháy mắt, hai ngón tay trắng nõn như ngọc của nàng đã kẹp lấy kiếm của Lâm Dịch không lệch một li.
“Cái này…”
“Thiên Tướng cảnh!”
“Điều này sao có thể?”
Tề Vô Hối lập tức đứng bật dậy và quay đầu nhìn xem biểu cảm bình tĩnh của Diệp Thu.
“Nàng mới nhập môn một tháng vậy mà đã đạt tới Thiên Tướng cảnh sao? Đây là thiên phú cỡ nào chứ?”
Ngay cả Thông Thiên đạo nhân ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, chỉ có biểu hiện của Mạnh Thiên Chính là bình tĩnh một chút.
Ngay từ đầu ông ta đã lờ mờ đoán được, dù sao thì tác động từ Lâm Thanh Trúc lần trước để cho ông ta tới giờ này vẫn còn rõ rành rành ngay trước mắt.
Tu vi Thiên Tướng cảnh của Triệu Uyển Nhi đã biểu lộ hoàn toàn, như vậy có thi đấu nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng tung một cước đá bay Lâm Dịch ra khỏi lôi đài, trận đấu cứ kết thúc đơn giản như thế.
Trong một tháng vừa rồi nàng đã thường xuyên tìm Lâm Thanh Trúc để giao thủ luận bàn, cho nên kinh nghiệm chiến đấu đã không hề kém chút nào.
Sau khi trận đấu kết thúc, Triệu Uyển Nhi cười dịu dàng nhìn về phía trọng tài Từ Phong đang đứng ở một bên.
“Trận đấu đầu tiên của hội võ, Triệu Uyển Nhi của Tử Hà phong đấu với Lâm Dịch của Tàng Kiếm phong, Triệu Uyển Nhi thắng.”
Hiện trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng mà trận so tài đã kết thúc.
“Kết thúc trận đấu rồi sao?”
“Không thể tưởng tượng nổi, nàng làm sao có thể làm được như vậy, mới một tháng đã đạt tới Thiên Tướng cảnh ư?”
“Không lẽ là Tử Hà phong có vô số thiên tài địa bảo, cho nên đã cho nàng dùng thần dược gì đó.”
Tất cả mọi người đều tò mò nhìn về phía Diệp Thu, nhưng hắn không hề giải thích gì cả.