Sau khi tuyên bố kết quả xong, Triệu Uyển Nhi nghiêm chỉnh từ lôi đài đi xuống và trở lại bên cạnh Diệp Thu.
“Sư tôn, đệ tử đã hoàn thành nhiệm vụ hạ gục hắn.”
Trong lòng Diệp Thu vui như nở hoa, những âm thanh bàn tán xung quanh hắn đều nghe thấy.
Thật là sung sướng!
Nhưng mà ngoài mặt hắn vẫn duy trì bình tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Diệp Thu cố ý nghiêm mặt nói với Triệu Uyển Nhi: “Đồ nhi, không phải là vi sư đã dặn dò ngươi ra tay phải có chừng mực, đừng khiến cho Tề sư bá của ngươi quá lúng túng hay sao?”
Giết người tru tâm a!
Lời này vừa thốt ra, trong nháy mắt toàn bộ mọi người liền yên tĩnh trở lại, sắc mặt Tề Vô Hối đen như đít nồi mà nghiến răng nghiến lợi.
Độ sát thương của câu nói này còn lợi hại hơn so với một chưởng của một vị cao thủ Giáo Chủ cảnh đỉnh phong.
Triệu Uyển Nhi nghe thấy Diệp Thu nói bóng gió mà lập tức giả vờ ủ rũ, xin lỗi Tề Vô Hối: “Tề sư bá, thật xin lỗi, là Uyển Nhi suy nghĩ không chu đáo, Uyển Nhi sai rồi.”
Lời này vừa nói ra thì Tề Vô Hối lập tức bùng nổ, hắn giận dữ đập tay vào thành ghế và đứng phắt dậy.
Tề Vô Hối đã vô cùng tức giận, lạnh lùng nhìn Diệp Thu và Triệu Uyển Nhi.
Con mẹ nó! Hai sư đồ này cố ý đúng không?
“Tề sư huynh, trẻ con không hiểu chuyện, ngươi tha thứ cho nàng một lần đi.” Nghe Diệp Thu thuyết phục mà mặt Tề Vô Hối càng đen hơn.
“Hừ!” Tề Vô Hối tức giận phất tay áo, không nói lời nào mà sắc mặt tái nhợt hừ lạnh rồi ngồi xuống.
Ngay từ đầu hắn đã coi như nắm chắc phần thắng trong tay và cũng chuẩn bị sẵn hết kế hoạch sỉ nhục Diệp Thu như thế nào.
Nhưng hắn nào nghĩ tới tình thế đột nhiên đảo ngược, hiện tại bản thân lại bị hai sư đồ bọn họ cùng nhau sỉ nhục.
Giờ phút này Tề Vô Hối đã xúc động đến muốn giết người.
Nhìn thấy cảnh này mà những đệ tử của các mạch khác đều buồn cười muốn chết.
Bọn họ thật không nghĩ tới, vị Diệp sư thúc từ trước đến nay đều khiêm tốn trầm ổn mà còn có một mặt xấu tính như vậy.
“Ha ha ha, Diệp sư thúc quá độc ác! Câu nói kia đúng là sát thương chí mạng mà!”
“Ta quyết định rồi, từ hôm nay trở đi ta chính là người hâm mộ trung thành nhất của Diệp sư thúc.”
“Ta có thể tưởng tượng ra Tề sư bá giờ phút này thậm chí đã có ý định giết người rồi. Nhưng không hiểu sao ta tự dưng lại cảm thấy rất vui vẻ.”
Có thể là bởi vì Tề Vô Hối đã chấp pháp nhiều năm, đắc tội quá nhiều người, nên khi trông thấy hắn như quả bóng bị xì hơi thì rất nhiều người đã âm thầm cười trộm.
Về phần đệ tử của Tàng Kiếm phong lúc này đều cúi đầu thật thấp, khác hẳn vẻ kiêu ngạo lúc trước mà xấu hổ không dám gặp ai.
"Hừ, ngươi đừng đắc ý quá sớm, lúc này chỉ mới bắt đầu thôi." Tề Vô Hối trầm mặt nói với Diệp Thu.
Hắn còn chuẩn bị nói thêm vài câu đầy hận thù nhưng Diệp Thu căn bản không để ý tới hắn.
Tề Vô Hối càng tức giận hơn mà vung tay đi đến đội ngũ đệ tử của Tàng Kiếm phong và bắt đầu giáo huấn.
Chỉ thấy Lâm Dịch cúi đầu ủ rũ đi ra nói: "Xin lỗi sư tôn, đệ tử đã khiến ngài mất thể diện."
"Hừ, ngươi đúng là tên phế vật! Thường ngày các ngươi mà chịu siêng năng tu luyện đàng hoàng thì hiện giờ sao có thể làm ta mất mặt được?"
"Thể diện của cả Tàng Kiếm phong đều bị các ngươi phá hỏng rồi.”
"Hiện giờ toàn bộ bổn giáo đều coi chúng ta là trò cười, các ngươi còn thấy mình chưa đủ mất thể diện phải không?”
Tề Vô Hối lạnh lùng khiển trách, đám đệ tử đều không ai dám lên tiếng.
Lúc này ai dám làm trái ý của hắn thì chính là hành động tự tìm chỗ chết.
Bấy giờ một vị nam tử áo xanh đi đến nói: "Sư tôn không nên tức giận, hiện tại mới là trận đầu mà thôi. Trận tiếp theo ngài hãy xem đệ tử xoay chuyển lại thế cục như thế nào. Tôn nghiêm của Tàng Kiếm phong chúng ta không ai được phép chà đạp lên."
Nghe xong lời này thì trong lòng Tề Vô Hối cuối cùng cũng có chút trấn an, nói: "Rất đúng, Phi Trần, đây mới chỉ là trận đầu tiên mà thôi. Vi sư vẫn luôn xem trọng ngươi, cho nên ngươi nhất định phải xoay chuyển thế cục chứ đừng khiến vi sư thất vọng."
Lý Phi Trần tự tin cười nói: "Sư tôn yên tâm, đệ tử chắc chắn sẽ không để cho sư tôn thất vọng."
Hắn vô cùng tự tin vì hắn chính là nhị đệ tử của Tàng Kiếm phong, chỉ ở dưới Tề Hạo, và tu vi đã đạt tới Thiên Tướng tam phẩm.
Đối thủ của hắn trong trận tiếp theo chính là Lâm Thanh Trúc. Hắn cũng không tin với tu vi Thiên Tướng tam phẩm của mình thì sẽ không làm gì được một tiểu cô nương mới nhập môn ba tháng.
Thấy nhị đệ tử của mình tự tin như vậy thì Tề Vô Hối cũng thả lỏng hơn, hắn quay đầu nhìn Diệp Thu thầm nghĩ:
"Ngươi cứ cười đi, hãy xem ta trả lại cho ngươi sự sỉ nhục vừa rồi như thế nào.”
"Hừ, ngươi ăn may mới thắng một trận mà thật sự cho rằng Tàng Kiếm phong của ta không có nhân tài sao?"
Sau khi lấy lại được bình tĩnh, Tề Vô Hối đi về chỗ ngồi dưới ánh mắt của tất cả mọi người.