Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 115 - Chương 115 - Tới Đi!

Chương 115 - Tới Đi!
Chương 115 - Tới Đi!

Thông Thiên đạo nhân và Diệp Thu bên cạnh nói chuyện phiếm.

"Ha ha ha, Diệp đạo hữu, đồ nhi của ngươi đúng thật đã khiến cho lão phu rất ngạc nhiên."

"Nàng tuổi còn nhỏ nhưng không chỉ nắm giữ Hồng Liên Nghiệp Hoả, là loại lửa mạnh nhất nhân gian, mà tu vi còn đạt đến Thiên Tướng cảnh."

"Ta thật không dám tưởng tượng sau này nàng tu hành sẽ đạt đến trình độ cao đến đâu."

Thông Thiên đạo nhân thật lòng cảm khái, ông ta vốn cho rằng đồ nhi của mình đã đủ ưu tú rồi, nhưng bây giờ đến Bổ Thiên giáo tham quan một phen thì mới phát hiện thế gian này chưa từng thiếu thiên tài, có rất nhiều người còn ưu tú hơn, chỉ có điều bọn họ đều không thích lộ diện và ít nói mà thôi.

"Ta rất hiếu kì tại sao Diệp đạo hữu có thể trong vòng một tháng ngắn ngủi mà giúp cho tu vi của nàng lên được Thiên Tướng cảnh?" Thông Thiên đạo nhân vừa hỏi đã thu được tất cả ánh mắt hiếu kì của mọi người.

Diệp Thu cười nhạt nói: "Không có gì, ta cũng chỉ tặng nàng một khối bảo cốt của thái cổ di chủng tu vi Thần Tàng ngũ cảnh mà thôi."

"Cái gì?!!"

"Bảo cốt của thái cổ di chủng tu vi Thần Tàng ngũ cảnh ư?"

Lời này của Diệp Thu đã làm tất cả mọi ngươi ở đây chấn kinh, ngay cả Mạnh Thiên Chính cũng không ngoại lệ.

Ông ta vốn cho rằng Diệp Thu có thể đột phá đến Giáo Chủ cảnh là do Diệp Thu đã hấp thụ khối bảo cốt đó, ai ngờ hắn vốn không hấp thu nó mà lại đưa tặng cho đệ tử.

Cái này… Hắn cũng hào phóng quá đi!

Trước đây tất cả mọi người đều nghe nói Diệp Thu dùng một kiếm đánh lui hai cường giả cùng cảnh giới trên cánh đồng hoang rồi cướp đi bảo cốt.

Ai cũng biết rõ trong tay hắn có khối bảo cốt của thái cổ di chủng tu vi Thần Tàng ngũ cảnh nhưng không biết hắn đã xử lí ra sao.

Nếu như ở trong mắt các thủ toạ khác thì đoán chừng sẽ tự mình hấp thu, dù sao đây cũng là một khối bảo cốt không tầm thường chút nào. Nếu có thể hấp thu hoàn toàn thì đã đủ để giúp cho bọn họ đột phá Giáo chủ cảnh.

Nhưng bọn họ hoàn toàn không ngờ tới Diệp Thu chẳng những không hấp thu mà còn đưa tặng cho đệ tử.

Giờ phút này ngay cả Tề Vô Hối cũng lộ ra vẻ khiếp sợ. Hắn thật sự không hiểu rõ Diệp Thu đã hạ quyết tâm kiểu gì mà lại có thể đem thứ bảo bối tốt như vậy tặng cho đệ tử?

Có di chủng bảo cốt hay không cũng không quan trọng, mà chỉ đơn giản là muốn bái sư tôn chưa từng tàng tư với đệ tử mà thôi.

"Mẹ ơi, ta có thể tìm được vị sư tôn tốt đến vậy ở đâu đây? Ta cũng muốn a!"

"Hiện giờ ta chuyển đến Tử Hà phong bái sư còn kịp không? Vì trình độ này..."

Tất cả mọi người đều hâm mộ đến chảy nước miếng.

Hiện giờ xem ra Tử Hà phong chính là một miếng bánh thơm, ai có thể tiến vào thì liền giống như một bước lên trời.

Có được một vị sư tôn tốt như vậy thì còn lo không tu thành tiên được sao?

Hạc Vô Song ở sau cũng đã có chút ghen tị. Sau khi phát hiện điều này Thông Thiên đạo nhân vội vàng chuyển chủ đề, vì ông ta không muốn đến chơi mà còn đánh mất luôn cả đồ đệ yêu quý của mình.

"Ha ha ha, Diệp đạo hữu quả thật là nhân tài, lão phu lần đầu tiên được thấy một tấm lòng bao la đến vậy. Bội phục, bội phục."

Mạnh Thiên Chính im lặng hồi lâu và cuối cùng cũng mở lời, chỉ thấy hắn nói với Từ Phong ở phía trên: "Tiếp tục hội võ đi."

Tự Phong khẽ gật đầu rồi lớn tiếng nói: "Trận thứ hai của hội võ, Lâm Thanh Trúc của Tử Hà phong đối đầu với Lý Phi Trần của Tàng Kiếm phong. Mời hai bên ra sân."

Sắc mặt Tề Vô Hối dần dần tốt lên theo giọng nói của Tự Phong. Hắn quay sang nhìn Lý Phi Trần nói: "Đi thôi, kết thúc trận đấu bằng tốc độ nhanh nhất, lấy lại cho ta những thể diện đã mất."

"Sư tôn cứ yên tâm." Lý Phi Trần tự tin cười nói, sau đó hắn tung người nhảy lên lôi đài.

Dáng người và khí độ bất phàm của Lý Phi Trần liền thu hút không ít sự chú ý.

Đến khi hắn lên võ đài rồi thì Tề Vô Hối liền thâm sâu liếc nhìn Diệp Thu.

Tề Vô Hối đã dự định xong xuôi lát nữa sẽ lấy lại thể diện ra sao.

Lâm Thanh Trúc khẽ gật đầu, khí chất thanh lãnh cầm trong tay Tử Hà kiếm từng bước đi đến lôi đài.

Nàng không khoa trương giống như Lý Phi Trần ưa thích khoe kỹ năng kia.

Vào đến lôi đài, Lâm Thanh Trúc đứng tại chỗ không nói lời nào, một luồng hàn khí lạnh thấu xương dần dần tản ra làm cho đám người không khỏi sợ hãi thán phục.

Tư chất tuyệt vời như vậy còn hơn cả tiên nữ, duyên dáng yêu kiều, nhan sắc tuyệt trần.

Tự Phong hỏi: "Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"

Hai người gật đầu.

Tự Phong lập tức nói: "Vậy bắt đầu đi."

Tuyên bố bắt đầu xong thì Tự Phong liền bước xuống đài.

Lý Phi Trần chắp tay hành lễ, nói: "Lý Phi Trần của Tàng Kiếm phong xin sư muội chỉ giáo."

Lâm Thanh Trúc chỉ lạnh lùng ôm quyền chứ không có nói gì, thấy vậy mà trong lòng Lý Phi Trần vô cùng bất mãn.

Có điều hắn cũng không quá để ý mà từ từ rút bảo kiếm ra, nói: "Kiếm này có tên là Phù Du, chế tạo từ huyền thiết Hàn Đầm nên vô cùng sắc bén. Sư muội hãy cẩn thận."

Lâm Thanh Trúc nhướn mày vì cảm thấy đối phương quá phí lời rồi lạnh lùng nói ra: "Tới đi!"

Bình Luận (0)
Comment