Lý Phi Trần vốn định khoe khoang mà đối phương còn không thèm để ý nên liền thẹn quá hoá giận.
"Sư muội đã vội như thế thì sư huynh sẽ không khách khí nữa."
Trong chốc lát, khí tức Thiên Tướng tam phẩm của hắn liền bộc phát ra một luồng sức mạnh bức người, sau đó hắn chậm rãi rút bảo kiếm ra.
"Ha ha ha, Diệp sư đệ, không biết vị đồ nhi này của ta có thể lọt vào mắt của ngươi hay không?" Tề Vô Hối ngồi dưới khán đài cười đến vui vẻ và cố ý nói với Diệp Thu.
Diệp Thu chỉ cười nhạt nói: "Ừm, không tệ. Xem ra vị đệ tử Thiên Tướng tam phẩm này của Tề sư huynh chính là môn sinh mà ngươi đắc ý nhất đúng không?"
Tề Vô Hối cũng không che giấu mà thoải mái cười nói: "Ha ha ha, đương nhiên rồi."
Hắn vừa dứt lời thì trận chiến trên đài đã nhanh chóng nổ ra.
Lý Phi Trần tụ khí thành công, kiếm pháp sắc bén vô cùng. Hắn lấy chiêu thức mở đầu tấn công vào phía bên trái Lâm Thanh Trúc.
Lâm Thanh Trúc nghiêng người một cách không nhanh không chậm mà thoát được một chiêu, thậm chí nàng còn chưa phải rút ra Tử Hà Kiếm.
Một kiếm bị né tránh một cách nhẹ nhàng như vậy để cho Lý Phi Trần càng trở nên giận dữ, hắn liền bộc phát toàn bộ khí tức Thiên Tướng tam phẩm vì muốn dùng tốc độ nhanh nhất để kết thúc trận đấu.
"Ngươi được lắm, ngươi đã thành công chọc giận ta. Hãy chuẩn bị tiếp nhận hoả khí của ta đi."
Lý Phi Trần để bảo kiếm nằm ngang ngực và bắt đầu ngưng tụ kiếm ý, hắn không hề che giấu sức mạnh mà phát ra một cách mạnh mẽ.
Trong nháy mắt, một luồng kiếm ý to lớn bỗng nhiên toả ra làm chấn động cả mặt đất.
"Ồ, không ngờ trình độ kiếm đạo của Lý Phi Trần lại đạt đến mức độ cao đến vậy."
"Xem ra lần này Tử Hà phong thua chắc rồi."
Đám người kinh hãi nhao nhao nghị luận.
Đám thủ toạ cũng là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, áp lực đã tăng gấp bội.
Bọn họ không ngờ Tàng Kiếm phong lại có nhiều cao thủ đến vậy, xem ra lần này bọn họ muốn đạt thành tích tốt thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Trông thấy Lý Phi Trần triển khai toàn bộ kiếm ý trên lôi đài mà Thông Thiên đạo nhân liếc nhìn Tề Vô Hối đang tỏ ra đắc ý ở bên cạnh.
"Tề đạo hữu, đồ nhi của ngươi có kiếm đạo cũng không tồi, chắc chắn hắn đã được ngươi đích thân truyền thụ nhỉ?"
Tề Vô Hối cười ha hả nói: "Không sai, người này chính là nhị đệ tử của ta, có thiên phú cực tốt, đặc biệt trong việc lĩnh ngộ kiếm đạo hắn còn có kiến giải cực cao. Hắn mới còn trẻ mà đã đạt đến cảnh giới Thiên Tướng tam phẩm, tuy vậy cũng không so được với đồ đệ yêu quý của của Thông Thiên đạo hữu. Nhưng có thể đạt được cảnh giới này ở độ tuổi như vậy cũng đã được ca tụng là thiên tài trong vạn người rồi."
"Ha ha ha ha..." Thông Thiên đạo nhân bật cười, ông ta có thể nghe được vẻ đắc ý trong giọng nói của Tề Vô Hối.
Ông ta tình cờ phát hiện Diệp Thu ngồi cách đó không xa vẫn không có bất kỳ thay đổi nào mà không khỏi hiếu kỳ nhìn về phía trên đài.
Lâm Thanh Trúc sẽ đối phó một kiếm này ra sao?
Kiếm ý triển khai toàn bộ cộng thêm luồng sức mạnh to lớn, Lý Phi Trần dữ tợn gầm thét một tiếng: "Tụ Khí Trảm!"
Hắn đột nhiên đánh ra một đạo kiếm khí bay thẳng về phía Lâm Thanh Trúc.
Lâm Thanh Trúc không hề dao động mà chỉ nhấc nhẹ tay phải lên, ngay cả Tử Hà Kiếm cũng không hề rút ra.
"Nàng muốn làm gì?"
"Trước mặt nàng là kiếm khí cỡ này mà lại chưa chịu rút ra bảo kiếm. Không phải nàng quá điên rồi sao?"
Đám người nghị luận ầm ĩ, chỉ thấy Lâm Thanh Trúc nhẹ nhàng bộc phát ra một luồng sức mạnh đè ép tuyệt đối.
"Đây là..."
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, chỉ thấy Tử Hà Kiếm vẫn đang nằm trong vỏ đột nhiên toả ra một luồng kiếm ý kinh người phá tan luồng kiếm ý của Lý Phi Trần.
Tất cả đều mơ hồ cảm nhận được, nếu luận về trình độ kinh khủng của kiếm ý thì mười tên Lý Phi Trần cũng không thể sánh bằng Lâm Thanh Trúc.
"Sao có thể?" Tề Vô Hối lập tức đứng dậy, ánh mắt hắn tràn đầy vẻ khó tin.
Lý Phi Trần đánh ra một kích toàn lực không chỉ muốn để cho Lâm Thanh Trúc không có cơ hội rút ra bảo kiếm, mà hắn còn muốn nàng né tránh không kịp.
Nàng chỉ khẽ di động mà đã có thể phá giải được sát chiêu của Lý Phi Trần ư?
Người trứ danh nhìn kiếm để luận thiên tài như Hạc Vô Song khi trông thấy cảnh này cũng lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
"Cô nương này dường như còn mạnh hơn sự tưởng tượng của ta."
"Luồng kiếm ý lạnh lẽo thấu xương kia tựa như có thể xuyên thẳng qua linh hồn, chỉ vẻn vẹn một tia mà liền có thể phá tan được tất cả kiếm ý của đối phương.”
“Đấu pháp kiểu này ta vẫn là lầu đầu trông thấy. Nếu để cho ta lên đấu thì sao có thể nhẹ nhàng được như nàng?”
“Đây tuyệt đối là trình độ kiếm pháp tuyệt đỉnh, không cần nhiều lời hoa mỹ mà chỉ đơn giản là quá thô bạo.”