Trên lôi đài, Lâm Thanh Trúc từ đầu đến cuối không biến sắc cuối cùng cũng nở nụ cười.
"Chơi cũng kha khá rồi! Nếu ngươi không có bản lĩnh gì thì hãy xuống đài đi."
Vừa dứt lời, nàng cuối cùng cũng động thủ.
"Ngươi..." Lý Phi Trần rất kinh hãi, từ lúc Lâm Thanh Trúc động thủ, hắn đột nhiên phát hiện mình không thể chạm được vào thân ảnh của nàng.
Chỉ thấy nàng thoắt cái đã đến trước mặt đạp một cước, khiến cho hắn ngã khỏi đài một cách nhục nhã.
Lý Phi Trần thậm chí còn không có năng lực phản kháng.
Ta là Thiên Tướng tam phẩm mà sao lại thua một cách triệt để như thế?
Cho đến lúc rơi khỏi lôi đài rồi mà hắn vẫn không biết mình đã thua như thế nào.
Lúc này trên lôi đài chỉ còn một thân ảnh áo trắng tung bay, lạnh lùng kiêu hãnh.
"Từ trưởng lão." Kết thúc trận đấu, Lâm Thanh Trúc nhìn sang Từ Phong nói.
Từ Phong lắc đầu nhìn thoáng qua Lý Phi Trần đang dưới lôi đài rồi nói: "Trận thứ hai của hội võ, Lâm Thanh Trúc của Tử Hà phong đối đầu với Lý Phi Trần của Tàng Kiếm phong, Lâm Thanh Trúc chiến thắng."
"Phụt..." Nghe xong kết quả do Từ Phong tuyên bố, Tề Vô Hối tức giận đến mức phun ra một ngụm máu tươi.
"Sư tôn." Đám đệ tử sau lưng hắn liền kinh hãi mà vội vã đến đỡ.
Tề Vô Hối lúc này mặt mũi đã tái nhợt, gân xanh nổi đầy trên trán.
Tàng Kiếm phong thua liên tiếp hai trận, mà lại còn thua một cách vô cùng nhục nhã.
Lý Phi Trần uể oải trở về đội ngũ, cúi đầu không dám đối mặt với Tề Vô Hối.
Ban đầu hắn đã nói rất tự tin làm cho Tề Vô Hối cũng tự tin theo, đều đã nghĩ lát nữa sẽ làm nhục Diệp Thu kiểu gì.
Nhưng kết quả đánh nửa ngày trên lôi đài, không những không thể khiến cho đối phương xuất kiếm mà còn bị đá một cước rơi xuống lôi đài.
Không chỉ làm mất mặt mình mà ngay cả thể diện của Tề Vô Hối cũng bị mất hết.
Vừa rồi Tề Vô Hối còn khen ngợi hắn trước mặt Thông Thiên đạo nhân như vậy thì hắn đột nhiên có cảm giác buồn nôn giống như ăn phải mười cân phân.
"Sư tôn, đệ tử xin lỗi đã khiến ngài mất mặt…" Lý Phi Trần run rẩy nói, hắn xấu hổ không dám nhìn vào mắt Tề Vô Hối.
"Phế vật! Một đám phế vật!" Tề Vô Hối gầm lên một tiếng, suýt chút nữa lại phun thêm một ngụm máu tươi.
Thấy có nhiều đồng môn đang xem nên hắn chỉ có thể đè nén lại ý định muốn giáo huấn Lý Phi Trần. Đợi đến khi trở về núi xem ta trị mấy tên tiểu tử các ngươi ra sao?
Lúc này Lâm Thanh Trúc chậm rãi đi xuống, trở lại bên người Diệp Thu đợi lệnh.
"Sư tôn, đệ tử đã không để cho ngài thất vọng."
Trận chiến vừa rồi Diệp Thu đều trông thấy hết, đặc biệt là biểu cảm đặc sắc hơn cả ăn phân của Tề Vô Hối đã khiến cho hắn suýt chút nữa phì cười.
Sảng khoái!
Quá sảng khoái!
E rằng đây là lần sảng khoái nhất trong mười năm qua của ta!
Mặc dù Diệp Thu rất vui vẻ trong lòng nhưng hắn vẫn bình tĩnh không lộ buồn vui, thậm chí còn có chút quở trách.
"Đồ nhi, vi sư đã nói để lại cho Tề sư bá của ngươi một chút mặt mũi chứ đừng ra tay quá ác, tại sao ngươi lại không nghe vi sư?"
"Nếu chuyện này truyền ra để cho người ngoài biết được cao thủ của Tàng Kiếm phong chỉ được đến thế thì phải làm sao? Ngươi muốn để cho Tề sư bá của ngươi sau này phải gặp người khác như thế nào?"
Diệp Thu cố ý lớn tiếng khiển trách, lời của hắn vừa dứt thì Tề Vô Hối liền đỏ bừng cả mặt, gân xanh nổi đầy trên trán.
"Phụt..." Vì không chịu nổi sự sỉ nhục này nên hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, sau đó hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Đám đệ tử của Tàng Kiếm phong trông thấy cảnh này thì đều vội vàng luống cuống, ngay cả Mạnh Thiên Chính cũng không kìm được mà vội vã đến bên cạnh Tề Vô Hối để kiểm tra.
Lúc phát hiện hắn chỉ là tức đến bất tỉnh chứ cơ thể vốn không có bệnh tật gì thì ông ta mới yên lòng.
"Chưởng giáo sư bá, sư tôn của chúng ta làm sao vậy? Ngài ấy không sao chứ?" Đám đệ tử sốt ruột bu vào hỏi như đám ruồi.
Mạnh Thiên Chính vuốt vuốt chòm râu nói: "Sư tôn của các ngươi không sao đâu, chỉ do giận quá nên bất tỉnh mà thôi. Các ngươi hãy mang hắn về điều dưỡng vài ngày là khoẻ."
Đám người nghe xong thì lập tức thả lỏng một hơi. Bọn họ nào có dám lưu lại đây tự chuốc lấy nhục nên mặt mày xám xịt vội vã đưa Tề Vô Hối về núi.
Mạnh Thiên Chính lắc đầu nhìn bọn họ đưa Tề Vô Hối rời đi, sau đó lại nhìn về phía Diệp Thu cách đó không xa.
"Àiii, hi vọng lần này Tề sư đệ có thể tiếp thu lần giáo huấn này mà không đối đầu với Diệp sư đệ nữa."
Mấy câu nói tuy rất hời hợt kia của Diệp Thu nhưng lại có sức sát thương quá lớn. Nếu hắn thật sự sỉ nhục thì còn tốt hơn là kiểu ngoài mặt muốn tốt cho ngươi, quan tâm đến thể diện của ngươi, nhưng trên thực tế lại làm nhục ngươi như vậy.
Mà điều khiến cho Mạnh Thiên Chính kinh ngạc hơn là hiện giờ tu vi của Lâm Thanh Trúc đã đạt đến trình độ nào?
Lúc trước Liễu Thanh Phong quay về nói rằng Lâm Thanh Trúc chính miệng thừa nhận tu vi của nàng là Thiên Tướng nhị phẩm, nhưng hôm nay dường như không phải như vậy.
Hai thầy trò nhà này không khoe khoang gì mà đều thích ẩn tàng.
Ngay cả Diệp Thu cũng ẩn tằng mười năm mới dần dần bộc lộ tài năng.