"Ha ha ha, không biết vì sao mà ta đột nhiên có loại cảm giác như hả giận."
"Diệp sư thúc thâm sâu quá đi! Nhìn Tề sư bá tức giận đến ngất xỉu rồi kìa."
Sau khi Tề Vô Hối được khiêng trở về, mọi người ở đây rốt cục nhịn không được mà cười ra tiếng.
Bọn họ thật không nghĩ tới ngày đầu tiên của hội võ vậy mà lại xảy ra những chuyện thú vị như vậy, bọn họ có chút chờ mong những trận kế tiếp sẽ còn phát sinh ra chuyện như thế nào nữa.
Những năm này Tề Vô Hối đã đắc tội với rất nhiều người, bởi vậy khi hắn gặp chuyện thì tất cả những ai từng có hiềm khích với hắn thì đều có chút hả hê trong lòng.
"Ha ha ha, ta thật không nghĩ tới Diệp tiền bối còn có một phần tính tình như vậy, khiến cho ta càng hiểu rõ được tâm ý của tiền bối hơn." Hạc Vô Song âm thầm nói ra, trong lòng cười lớn đặc biệt là khi nhìn thấy Tề Vô Hối mang bộ mặt như vừa mới ăn phân.
Nếu không phải bởi vì thân phận của hắn đặc thù và không phải là đệ tử của Bổ Thiên giáo mà sợ sẽ gây ra hiểu lầm, vậy phỏng chừng hắn sẽ nhịn không được mà cười ra tiếng.
Hạc Vô Song nhìn Diệp Thu thật sâu và phát ra lời khen ngợi từ tận đáy lòng.
"Diệp tiền bối thật là thần thông quảng đại, kiếm pháp thông thần mà còn làm người khiêm tốn, vả lại lòng dạ cũng cực sâu. Người nào đã bị Diệp tiền bối tính kế thì đều khó lòng phòng bị."
Từ trong đội ngũ Tử Hà Phong, Diệp Thu chậm rãi đứng lên khỏi ghế, nói: "Chưởng giáo sư huynh, Tử Hà Phong của ta đã kết thúc phần thi luận võ, nếu như không có chuyện gì khác thì ta liền mang hai đồ nhi của ra trở về."
Mạnh Thiên Chính khoát tay áo, trên khuôn mặt già nua của ông ta tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Diệp Thu lên tiếng chào hỏi Mạnh Thiên Chính và Thiên Thông Đạo Nhân rồi liền dẫn các nàng rời khỏi nơi này.
Ngày đầu tiên của hội võ Tử Hà Phong chỉ có hai trận đấu mà đã kết thúc toàn bộ. Về phần trận đấu ngày mai thì hiện tại xếp hạng giữa các đối thủ còn chưa có phân định xong, dù ở lại chỗ này xem thì cũng không có tác dụng gì, cho nên Diệp Thu đã dứt khoát rời đi.
Lúc này miễn phải bàn trong lòng hắn có bao nhiêu vui sướng. Tề Vô Hối vì muốn nhục nhã hắn mà đã lên kế hoạch dòng dã trong ba tháng, nhưng thật không nghĩ tới ngày đầu tiên hắn ta đã thất bại thảm hại.
Tề Vô Hối không chỉ không thể nhục nhã Diệp Thu, mà ngược lại còn đem chính mình tức đến hộc máu.
…
"Sư tôn, Tề sư bá sẽ không bị tức chết chứ?" Sau khi rời khỏi quãng trường diễn võ, Triệu Uyển Nhi có chút xấu xa hỏi.
Diệp Thu cười đáp: "Không đâu, Tề sư bá của ngươi da mặt rất dày, mà đề kháng vẫn rất cao."
Phụt!
Triệu Uyển Nhi che miệng cười.
"Ha ha ha, Diệp tiền bối, ngài vừa rồi không có phát hiện đám đệ tử của Tàng Kiếm Phong đều mang bộ mặt giống như ăn phải mười cân phân vậy."
"Ngay từ đầu bọn hắn còn rất kiêu ngạo, tỏ ra bộ dáng lão tử ta đây là đệ nhất thiên hạ. Nhưng kết quả đến cuối cùng ai nấy đều không còn mặt mũi gặp người khác."
Tiêu Dật ranh mãnh nói ra, hắn vừa rồi thật sự thiếu chút nữa cười chết.
Diệp Thu nhìn Tiêu Dật thật sâu một cái và trong lòng thầm nghĩ: "Tiểu tử này có thể dùng được.”
Lâm Thanh Trúc ghét bỏ nhìn Tiêu Dật, lạnh lùng nói: "Thô bỉ! Cái gì mà ăn mười cân phân chứ? Ai lại đi ăn thứ đồ đó bao giờ?"
Tiêu Dật gãi gãi đầu, cười he he ngây ngô và cũng không đáp lại.
Hắn đương nhiên biết vừa rồi lời nói của mình có chút thô thiển, nhưng chủ yếu là do loại thiếu gia như hắn đối với những từ ngữ này đã nói đến quen miệng, không có gì là không nói được. Tật xấu này hắn đã mắc rồi thì muốn sửa mà cũng không thể sửa nổi, cả đời này hắn đều không thể sửa được.
"Chúng ta hôm nay chỉ có hai trận luận võ và toàn bộ đều đã xong. Kế tiếp các ngươi cứ tự do vui chơi, muốn ở lại đây quan sát các thiên tài của các sơn mạch khác quyết đấu cũng được, hay muốn về Tử Hà phong nghỉ ngơi cũng có thể. Tất cả đều giải tán đi." Sau khi rời khỏi quãng trường diễn võ, Diệp Thu khoát tay bảo các nàng có thể tự do tùy ý làm gì mình thích.
Nói xong hắn liền bay về phía Tử Hà Phong. Hắn cũng không có hứng thú xem luận võ, vì đám trẻ con tiểu đả tiểu nháo thì có cái gì đáng để hắn xem. Bằng đấy thời gian vô vị còn không bằng hắn trở về tu luyện củng cố tu vi một chút.
Trong khoảng thời gian này tốc độ tăng tiến tu vi của Diệp Thu quả thật hơi nhanh, cho nên hắn cần phải củng cố tu vi lại một chút.
Lần trước lúc xuống núi Diệp Thu đã phát hiện ra một ngôi Đế mộ nằm ở khu vực không người. Ngôi Đế mộ này cho tới bây giờ vẫn chưa được giải trừ phong ấn.
Hắn tính toán sơ bộ Đế mộ này muốn mở ra thì ít nhất cũng phải mất mấy tháng, vừa vặn hắn thừa dịp khoảng thời gian này để bình ổn một chút cảnh giới của mình.