Sau khi Diệp Thu rời đi; Lâm Thanh Trúc, Triệu Uyển Nhi và Tiêu Dật cũng chưa có ý định rời đi.
Vừa nhìn thấy Diệp Thu đi rồi thì Tiêu Dật rốt cục nhịn không được mà liền muốn tách ra.
"Hai vị tỷ tỷ, ta có chút việc đi trước, các ngươi tự mình chơi đi nha."
Nói xong hắn liền trực tiếp lao vun vút hướng về lôi đài chữ Càn mà đi.
Vừa rồi lúc hắn vừa đặt chân tới thì đã có chú ý một chút đến tình huống bên phía lôi đài chữ Càn.
Hắn phát hiện bên kia vậy mà có rất nhiều đại mỹ nữ thủy linh thuần khiết, đó là các nữ đệ tử của Thiên Thủy Phong, người sau so với người trước càng nhìn càng đẹp mắt.
Tiêu Dật thèm thuồng đã lâu mà ngại Diệp Thu ở đây nên không dám đi xem. Bây giờ Diệp Thu đi rồi thì nào còn có ai dám ngăn cản hắn đi xem mỹ nữ nữa?
"Tên này hứng chí như vậy thì sẽ không phải muốn làm chuyện xấu gì chứ?" Lâm Thanh Trúc nhìn bóng lưng Tiêu Dật thật sâu mà hoài nghi hỏi.
Triệu Uyển Nhi gật đầu, nói: "Ừm, ta cũng cảm thấy như vậy!"
Hai nàng lập tức đạt thành nhận thức chung mà cũng hướng về Lôi đài chữ Càn mà đi.
Nơi này là sân nhà của Thiên Thủy Phong, đứng ở đó đa số là nữ đệ tử, bọn họ vây nơi này từ trong ra ra ngoài tận ba vòng.
Nguyên do là vì Thiên Thủy Phong đa phần là các nữ đệ tử, vòng người bên ngoài đều là đám nam tử, mỗi một tên ánh mắt đều như lang như hổ.
"Thanh Thanh, các ngươi làm sao lại tới đây, không phải Tử Hà Phong đang luận võ tại lôi đài chữ Khôn sao?" Trong đám người xuất hiện Tô Nhã, đây là vị khuê mật của Lâm Thanh Trúc.
Nàng đột nhiên phát hiện Lâm Thanh Trúc đến nơi này mà tưởng là Lâm Thanh Trúc tới tìm mình nên liền vui vẻ đi tới.
Nhìn thấy Tô Nhã thì khuôn mặt lạnh như băng của Lâm Thanh Trúc rốt cục cũng nặn ra một nụ cười nhỏ.
"Ừm, chúng ta đấu xong rồi! Không có việc gì làm nên liền đến thăm ngươi."
Tô Nhã không có nửa điểm hoài nghi mà vui vẻ nói: "Đi thôi, ta mang các ngươi đi vào."
Hai người đi theo Tô Nhã một đường tiến vào bên trong, loại đãi ngộ này có thể khiến cho tiểu tử Tiêu Dật đang chen chúc lăn lội bên ngoài gào khóc không thôi nếu biết được.
Hắn chen chúc nửa ngày mà thật sự không thể chen qua nổi đám đực rựa kia, hắn chỉ có thể ở xa xa bên ngoài đưa mắt nhìn thoáng qua các mỹ nữ.
Minh Nguyệt chân nhân đang quan chiến thì phát hiện hai cô nương kia tiếng đến. Ánh mắt nàng không tự chủ tìm kiếm hình dáng thân thuộc ở sau hai cô nương kia. Lúc phát hiện vậy mà không có người mình chờ mong thì thần sắc của nàng có chút mất mát.
"Bái kiến Minh Nguyệt chân nhân." Hai cô nương hành lễ với Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt gật đầu và nghi hoặc hỏi: "Sư tôn của các ngươi đâu rồi?”
Lâm Thanh Trúc nói: "Tử Hà Phong chúng ta hôm nay chỉ có hai trận đấu, sau khi đánh xong thì sư tôn liền quay trở về phong mạch."
"Ài... " Minh Nguyệt oán hận một tiếng và càng thêm mất mát.
"Ta nhớ không lầm hôm nay đối thủ của các ngươi là đệ tử của Tàng Kiếm Phong phải không?” Lúc này Minh Nguyệt đột nhiên nhớ tới chuyện Tề Vô Hối vì tính kế Diệp Thu mà đã phái ra hai cao thủ đến thu thập Triệu Uyển Nhi và Lâm Thanh Trúc nên hỏi.
Nếu hai cô nương này thua thì Diệp Thu chắc chắn sẽ không khá gì.
Triệu Uyển Nhi hơi nghiêng đầu, ánh mắt cong cong như trăng lưỡi liềm mà ôn nhu cười nói: "Chúng ta đã toàn thắng hai trận, Tề sư bá bị tức đến ngất đi và được các đệ tử khiêng về sơn mạch của mình rồi.”
Minh Nguyệt vừa nghe xong thì cảm thấy vui mừng hỏi.
"Cái gì?!!"
"Còn có chuyện như vậy sao?"
"Đáng tiếc là ta lại không ở đó! Thật đáng tiếc!"
Đồng môn nhiều năm như vậy mà Minh Nguyệt chưa có khi nào gặp qua Tề Vô Hối ăn phải thiệt thòi lớn như vậy.
Nàng thật không nghĩ tới hôm nay hắn đã thua dưới tay Diệp Thu, hơn nữa còn bị làm cho tức đến hôn mê.
Nghe Triệu Uyển Nhi trình bày xong thì trong đầu Minh Nguyệt đã hiện lên thân ảnh anh tư bất phàm của Diệp Thu.
Hắn mặc một bộ bạch y, hông đeo ngọc bội, quân tử khiêm tốn, khuôn mặt ôn văn như ngọc, nhưng cái bụng lại xấu xa như vậy.
“Hắn chỉ nói ra dăm ba câu nói nhìn như không có lực sát thương gì nhưng sự công kích đối với tâm hồn lại rất trí mạng. Tuy hắn xấu xa nhưng ta thích." Minh Nguyệt nỉ non tự nói, không tự giác lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ.
Hai người Triệu Uyển Nhi và Lâm Thanh Trúc nhìn thấy như vậy cũng đều tự ti mặc cảm, nhìn đến ngây ngẩn cả người.
"Lâm sư tỷ, tại sao ta lại cảm giác Minh Nguyệt chân nhân có chút tình ý đối với sư tôn chúng ta nhỉ?" Triệu Uyển Nhi len lén nhỏ giọng nói bên tai Lâm Thanh Trúc.
Lâm Thanh Trúc khẽ hô: "Không thể nào!"