Minh Nguyệt chân nhân thất lạc nhưng Lâm Thanh Trúc không hiểu lắm những thứ này, tuy nhiên khi nàng cẩn thận quan sát Minh Nguyệt chân nhân một chút thì phát hiện đôi mắt nàng mang theo ý cười, cái miệng nhỏ nhắn hơi giương lên.
Lâm Thanh Trúc không biết là Minh Nguyệt chân nhân đang nghĩ đến chuyện gì vui vẻ mà lại mỉm cười một trận miên man bất định như vậy, làm cho nàng không khỏi che miệng cười trộm.
Minh Nguyệt chân nhân bây giờ giống như thiếu nữ thanh xuân, đang chìm đắm trong thế giới mà ở đó nàng và tình lang của mình đang hẹn hò.
Lâm Thanh Trúc giật mình nói: "Hình như là có chút tình ý!"
Không biết qua bao lâu, Minh Nguyệt chân nhân rốt cục cũng hòa hoãn lại tâm tình mà ngượng ngùng nói:
"Ừm, các ngươi hôm nay có biểu hiện không tệ, thật không phụ sự bồi dưỡng của sư tôn các ngươi. Nếu các ngươi thua trong buổi luận võ hôm nay thì không biết chừng người tức đến ngất xỉu sẽ là sư tôn của các ngươi đó."
"Các ngươi có khả năng không biết, Tề sư bá của các ngươi đã chờ đợi ngày này tận mười năm. Thật không ngờ cuối cùng hắn trộm gà không được mà còn mất nắm gạo, tự mình hại mình."
Càng nghĩ Minh Nguyệt chân nhân càng buồn cười, bắt đầu từ lúc Diệp Thu kế thừa Tử Hà Phong thì Tề Vô Hối không lúc nào là không nghĩ cách khi nhục Diệp Thu, nhưng bây giờ hắn lại tự bê đá đập chân mình.
Hai cô nương kia nghe xong cũng khẽ mỉm cười. Các nàng có thể cảm nhận được tâm tình lúc này của Tề Vô Hối, vì dù sao các nàng cũng đã tận mắt nhìn thấy cảnh Tề Vô Hối bị tức đến ngất đi.
Minh Nguyệt chân nhân đột nhiên nhớ tới cái gì mà tò mò nhìn về phía Triệu Uyển Nhi hỏi: "Đúng rồi, hình như ngươi nhập môn mới có một tháng. Nếu như ta nhớ không lầm thì đối thủ của ngươi là Huyền Chỉ Cửu Phẩm thì phải? Vậy ngươi làm sao có thể đánh bại được hắn?"
Lời này vừa nói ra thì đám đệ tử của Thiên Thủy Phong xung quanh liền nhao nhao nhìn qua.
Tu vi Huyền Chỉ Cửu Phẩm trong hội võ lần này đã tính là cao thủ. Ngoại trừ mấy vị thiên tài xuất sắc dẫn đầu đạt tới Thiên Tướng cảnh ra thì cơ hồ đều là Huyền Chỉ cảnh.
Triệu Uyển Nhi kéo kéo hồng bào cười nói: "Chân nhân cũng không nên coi thường ta, vì ta thế nhưng là Thiên Tướng Nhất Phẩm đấy."
"Cái gì? Thiên Tướng Nhất Phẩm sao?" Minh Nguyệt chân nhân giật mình, biểu tình kinh hãi hô lên. "Thiên Tướng Nhất Phẩm ư? Cái này... Mới một tháng mà ngươi liền đạt tới Thiên Tướng Nhất Phẩm? Điều này làm sao có thể?"
Trong lúc nhất thời toàn trường đều chấn kinh, ánh mắt đều mang vẻ kinh ngạc.
Nàng nhập môn mới có một tháng mà đã đạt đến Thiên Tướng Nhất Phẩm. Đó là thiên phú mạnh đến cỡ nào?
Tô Nhã có chút tự ti mà tò mò nói: "Ngươi tu luyện như thế nào mà nhanh vậy? Ta nhập môn đã ba tháng mà cũng mới là Huyền Chỉ Tam Phẩm thôi."
Ngay từ đầu Minh Nguyệt chân nhân còn nói Tô Nhã là thiên tài nên nàng rất vui vẻ, tự tin với thiên phú của mình. Nhưng hôm nay so sánh với Triệu Uyển Nhi thì Tô Nhã đột nhiên có loại cảm giác bị siêu việt, tựa như hạt cát so sánh với cả sa mạc vậy.
Nếu so với Lâm Thanh Trúc mà nàng thua thì cũng thôi đi, nhưng hiện tại như thế nào mà ngay cả một vị đồ đệ mới nhập môn của Tử Hà Phong cũng đều ưu tú hơn so với nàng?
Triệu Uyển Nhi chỉ cười mà không nói, Lâm Thanh Trúc thay nàng giải thích: "Sư muội của ta do nhập môn khá muộn cho nên sư tôn lo lắng nàng đuổi không kịp tiến độ của người cùng thế hệ, do đó ngài đã đưa tặng nàng một khối bảo cốt di chủng Thần tàng ngũ cảnh.
"Cái... cái gì cơ?" Lời này vừa nói ra thì ai nấy đều khiếp sợ.
Bảo cốt di chủng Thần tàng ngũ cảnh ư?
Đây chính là trân bảo hiếm có, cho dù là cường giả như Minh Nguyệt chân nhân cũng khó có thể đạt được bảo bối như vậy.
Diệp Thu thế mà lại hào phóng tặng cho đệ tử?
Nghe vậy mà ánh mắt Minh Nguyệt chân nhân lại có chút thất lạc, vì nàng biết lai lịch của khối bảo cốt trong miệng Lâm Thanh Trúc vừa nói. Đó chính là bảo cốt của con Luyện Ngục Cự Viên ở hoang nguyên lúc trước.
Lúc ấy bảo cốt đã bị Diệp Thu đoạt được, Minh Nguyệt chân nhân còn tưởng rằng hắn sẽ tự mình hấp thu nhưng không ngờ hắn lại đưa tặng cho đệ tử.
"Tên này đối với đồ đệ cũng quá tốt đi, nhưng tại sao hắn đối với ta lại không có chút thành ý nào như vậy..." Minh Nguyệt chân nhân nhíu mày, trong lòng nàng đột nhiên nhen nhóm một chút cảm giác ghen tức kì lạ mà có lẽ chính nàng cũng không nhận ra điều đó.
Lúc ấy nàng còn kém một bước là có thể đột phá Giáo Chủ cảnh, nếu như có khối bảo cốt kia thì nàng cũng không cần lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Chỉ là bảo cốt đã bị Diệp Thu đoạt được, cho nên xử trí như thế nào là chuyện của hắn, chính nàng cũng không dám yêu cầu xa vời mà chỉ có thể trở về tự mình khổ tu mấy tháng.