Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 121 - Chương 121 - Cường Giả Vi Tôn

Chương 121 - Cường Giả Vi Tôn
Chương 121 - Cường Giả Vi Tôn

"Oa, sư tôn của ngươi đối với ngươi cũng quá tốt đi." Tô Nhã ở bên cạnh mang vẻ mặt hâm mộ nói.

Kế sau Lâm Thanh Trúc thì lại có thêm một đối tượng để nàng càng thêm hâm mộ Diệp Thu.

Tô Nhã cũng không có quên lúc trước ở Tử Hà phong vị Diệp sư thúc kia trẻ tuổi anh tư và đối đãi với đệ tử thế nào.

Triệu Uyển Nhi mỉm cười, vì khi nói đến sư tôn của mình thì nàng cũng là thập phần tự hào: "Đúng vậy, sư tôn đối với chúng ta ân trọng như núi, phi thường hào phóng, chưa từng tàng tư giấu diếm làm của riêng cho chính mình."

Tô Nhã biểu tình hâm mộ, hiện tại nàng ngẫm lại lúc trước ý nghĩ của mình nông cạn đến thế nào. Nàng vậy mà nghe lời đồn từ bên ngoài và liền cho rằng vị thủ tọa của Tử Hà phong kia thật sự là một tên phế vật yếu đuối nhất lịch sử tông môn. Từ đó nàng liền lao tâm khổ tứ sở cầu Minh Nguyệt chân nhân lâu như vậy mới được đáp ứng cùng nàng lên Tử Hà Phong muốn đem Lâm Thanh Trúc mang về.

Mỗi khi nghĩ tới chuyện này thì trong lòng Tô Nhã xấu hổ không thôi.

Gặp được một vị sư tôn tốt như vậy thì người ta còn theo mình trở về mới là chuyện lạ. Hành động của mình chẳng phải là đang mưu hại người ta hay sao?

Có vị sư tôn không chỉ có thực lực cường đại mà còn đối với đệ tử đặc biệt tốt và cũng không tàng tư như vậy thì chỉ cần không phải kẻ ngốc cũng đều biết nên làm như thế nào.

Huống chi Lâm Thanh Trúc ở bên kia chính là đại sư tỷ, là người thừa kế tương lai của Tử Hà Phong. Nếu nàng cùng mình trở về để làm một vị đệ tử bình thường thì còn có tiền đồ gì nữa chứ?

Tương lai sơn mạch thay đổi thì lăn lộn mãi cũng chỉ làm đến trưởng lão mà thôi!

Trong lòng có chút bất bình nhưng Tô Nhã vẫn thật lòng chúc phúc cho Lâm Thanh Trúc nên nói: "Thanh Thanh, ta thật hâm mộ ngươi khi có một vị sư tôn yêu thương ngươi như vậy. Về sau ngươi khai chi tán diệp thì cũng đừng quên Tô Nhã ta nha.”

Lâm Thanh Trúc ôn nhu mỉm cười, sờ sờ đầu nhỏ của Tô Nhã, nói: "Ngươi nói mê sảng cái gì vậy? Chúng ta là tỷ muội cùng lớn lên từ nhỏ, trước kia chúng ta như thế nào thì về sau chúng ta vẫn là như vậy."

"Hy vọng thế…" Tô Nhã mang vẻ mặt ảm đạm nói.

Nàng cũng muốn vĩnh viễn bảo trì loại tình cảm thuần túy này, nhưng mà theo thời gian Lâm Thanh Trúc càng ngày càng mạnh mẽ, chênh lệch giữa các nàng sẽ càng lúc càng lớn, cho nên loại tình cảm này sẽ có thể không còn tồn tại.

Tu tiên đại đạo là con đường dài đằng đẵng, ai cũng không biết tương lai sẽ phát sinh cái gì, và cũng không biết tương lai của mình có thể đạt tới độ cao giống nhau hay không.

Trong khoảng thời gian này Tô Nhã đã khắc sâu ý thức được đây là một thế giới cường giả vi tôn, nếu như mình vẫn trì trệ không tiến thì chỉ sợ về sau nàng có muốn gặp Lâm Thanh Trúc một lần cũng rất khó khăn.

Minh Nguyệt chân nhân nhìn ra được vẻ mặt uể oải của đồ đệ mình mà lắc đầu, nàng cũng không biết nên nói gì cho phải.

Minh Nguyệt chân nhân không biết mình có thể làm cái gì hơn được nữa, Thiên Thủy Phong có đệ tử đông đảo nhưng tài nguyên có hạn, do đó nàng không cách nào làm được như Diệp Thu đối với đệ tử hào sảng vô hạn như vậy.

Mỗi khi nghe được những chuyện liên quan đến Diệp Thu thì Minh Nguyệt chân nhân đều cảm thấy nghi ngờ về năng lực của mình.

Lúc trước khi tiếp nhận Thiên Thủy Phong từ tay sư tôn của mình, Minh Nguyệt chân nhân đã tự nhận mình làm rất tốt.

Nhưng bây giờ so sánh với Diệp Thu thì nàng cảm giác công sức của mình tựa như lá vàng trong mùa thu, căn bản là không thể đuổi kịp hắn.

"Hừ, gia hỏa đáng ghét này vậy mà thành công chọc giận ta." Trong lòng Minh Nguyệt chân nhân u oán thầm mắng một câu.

Nàng lắc đầu nhìn về phía Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi, nói: "Có bảo cốt tương trợ mà có thể có loại tiến triển này thì cũng rất bình thường. Các ngươi về sau cần phải chăm chỉ tu hành, không nên phụ tâm ý của sư tôn các ngươi."

Hai cô nương gật đầu, vì các nàng so với ai khác đều rõ ràng hơn hết Diệp Thu đối với các nàng ủy thác như thế nào.

Lâm Thanh Trúc chân thành tha thiết nói: "Chân nhân yên tâm đi, chúng ta chắc chắn sẽ không phụ một phen bồi dưỡng của sư tôn đối với chúng ta đâu. Chúng ta không cầu cái gì khác mà chỉ cầu tương lai có thể giúp ích được cho sư tôn thì cũng coi như đã báo đáp người rồi."

Minh Nguyệt chân nhân gật đầu tán thưởng.

Tiểu cô nương này thật không tệ, rất hiểu được ơn nghĩa chi tình, đây là một chuyện tốt.

Còn hơn những kẻ đồi bại khác ăn cây táo rào cây sung, nhận được ân dưỡng dục mà không biết cảm ơn, lại còn muốn cắn lại ân sư của mình.

Xem ra phẩm chất đạo đức hai đồ đệ của tên Diệp Thu này cũng không tệ lắm.

"Ngươi có thể nghĩ được như vậy thì ta cũng an tâm rồi." Minh Nguyệt chân nhân nói một câu cuối cùng và xoay người tiếp tục xem luận võ.

Nàng cũng không tham dự vào cuộc nói chuyện phiếm của các tiểu bối mà một thân một mình yên lặng nhìn xem đám đệ tử của mình luận võ.

Bình Luận (0)
Comment