Lúc này, trên đỉnh Tàng Kiếm Phong, Tề Vô Hối rốt cục đã tỉnh lại, chỉ là sắc mặt hắn không được tốt lắm.
Từ trên giường ngồi dậy, Tề Vô Hối xanh mặt nghĩ tới chuyện vừa rồi mà lửa giận dâng lên ngun ngút trong lòng.
"Chết tiệt!"
"Diệp Thu, ta với ngươi không chết không thôi."
Tề Vô Hối giận dữ mà tay không hóa chưởng đập mạnh xuống cái bàn bên cạnh. Bốp một tiếng, lại một cái bàn vô tội cứ như vậy bị hắn đập nát.
Tề Vô Hối phát tiết xong căn bản không thèm để ý mà liền nhanh chóng ở trên giường điều tức chốc lát và rốt cục cũng bình tĩnh lại.
Ngoài cửa, một đám đệ tử nghe được bên trong truyền đến động tĩnh thì trong lòng không khỏi khẩn trương một chút.
Bọn hắn đã chuẩn bị lên dây cót tư tưởng thật tốt để một chút nữa thừa nhận lửa giận từ Tề Vô Hối.
"Tất cả vào đây cho ta!" Một tiếng gầm giận dữ vang lên, đám đệ tử bên ngoài vừa lăn vừa bò mà tiến vào, cả đám mang bộ dáng thập phần khẩn trương.
"Hừ, một đám phế vật! Hôm nay mặt mũi của Tàng Kiếm Phong chúng ta toàn bộ đều bị các ngươi đánh mất hết."
"Chỉ có chút bản lĩnh cỏn con này mà mỗi ngày còn tưởng mình là nhất, con mắt đều để lên hết đỉnh đầu. Hừ, các ngươi tâm cao khí ngạo ai cũng không để vào mắt."
"Hiện tại thì nhìn rõ chưa, Tàng Kiếm Phong chúng ta đã trở thành trò cười của toàn bộ tông môn. Các ngươi vui vẻ tiếp đi, cao ngạo tiếp đi."
Không ai dám tiếp lời Tề Vô Hối.
Nhìn xem đám đệ tử tỏ ra dáng vẻ vô tội mà Tề Vô Hối liền tức giận đến nổi hận không thể có chỗ phát tiết.
Đồng dạng là dạy đồ đệ mà tại sao đệ tử của người ta vô luận là trên phương diện tu hành hay là phẩm đức làm người thì đều ưu tú hơn mình?
Chẳng lẽ Tề Vô Hối ta thật sự kém hơn tên Diệp Thu kia?
Năm đó lúc Tề Vô Hối còn là đệ tử, toàn bộ đồng môn trên dưới chỉ có Mạnh Thiên Chính là có thể áp chế lại hắn. Vậy mà hôm nay đến phiên hắn chấp chưởng Tàng Kiếm Phong thì đám đệ tử của hắn ngay cả sơn mạch xếp hạng nhất từ dưới lên của tông môn mà cũng không đánh lại được.
"Sư tôn, chúng đệ tử xin lỗi ngài, là lỗi của chúng đệ tử khi đã làm cho người mất mặt, xin ngài cứ trách phạt chúng đệ tử." Lý Phi Trần ủ rũ nói ra, trong lòng hắn đang sợ hãi vô cùng.
Lúc trước chính hắn còn hùng hùng hổ hổ nói là sẽ mang chiến thắng về cho Tàng Kiếm Phong. Nhưng kết quả hắn không chỉ thất bại thảm bại trở về mà còn thua thê thảm như vậy, nào còn bộ mặt kiêu ngạo lúc trước nữa.
"Ta trách phạt các ngươi rồi sao? Có thể cứu vãn thể diện của ta và của Tàng Kiếm Phong này ư?" Tề Vô Hối trầm xuống mặt già, càng nhìn đám đệ tử không nên thân này của mình mà hắn càng ngứa mắt.
Trong đám người chỉ có Lý Tài Tư vẫn luôn trầm mặc không nói, hắn nhìn sư tôn mình nổi trận lôi đình mà trong lòng hắn càng cảm thấy hối hận.
Chẳng lẽ ở trong mắt sư tôn an nguy của đệ tử còn không sánh bằng cái mà ngài gọi là thể diện sao?
Ai cũng nhìn ra được sự so sánh này có chênh lệch quá lớn!
Lý Tài Tư rất hối hận tại sao hắn lại bái nhập Tàng Kiếm Phong là một sơn mạch không có nhân tình mà chỉ có chăm chăm vào lợi ích như vậy.
Ở đây hắn không thể cảm nhận được bất kỳ sự quan tâm nào từ người mà hắn gọi lên hai tiếng sư tôn.
Tề Vô Hối đen xạm mặt lại và đang chuẩn bị nói thêm thì bất chợt Tề Hạo từ bên ngoài vội vã đi vào.
Hắn đã lấy phong thái siêu quần nghiền ép tuyệt đối để đánh bại đối thủ, nhưng còn chưa kịp ăn mừng màu mè một chút thì bất chợt nghe được chuyện Tề Vô Hối bị tức đến hôn mê mà liền ba chân bốn cẳng vội vàng chạy về.
Lúc này khi nhìn thấy Tề Vô Hối vẫn đang yên đang lành ngồi ở thượng tọa quát tháo om xòm thì Tề Hạo cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tề Hạo hỏi: "Cha, ngài không sao chứ?"
Tề Vô Hối mặt đầy nếp nhăn, chua xót nói: "Hạo nhi, vi phụ hôm nay xem như mất hết mặt mũi rồi. Lúc đấy ngươi còn không thấy được bộ mặt đắc ý của tên tiểu quỷ Diệp Thu kia. Vi phụ bình sinh còn chưa bao giờ chịu qua loại khinh nhục này. Sau này Tàng Kiếm Phong chúng ta ở trong tông môn sợ là đi đâu cũng không dám ngẩng đầu lên nữa."
Tề Hạo vội vàng an ủi: "Cha, ngài đừng lo lắng, chúng ta còn chưa thua mà, hôm nay chẳng qua là thua nháp hai trận mà thôi. Ngài cứ chờ xem đi, hôm nay dù Tàng Kiếm Phong của chúng ta có bị khuất nhục thì ngày khác con của cha sẽ trả lại gấp trăm lần những gì mà cha nhận đã phải từ hắn."
Nghe thấy những lời nói của con trai mình mà Tề Vô Hối cuối cùng cũng có chút an ủi trong lòng.
Quả nhiên tại thời khắc mấu chốt vẫn là phải trông cậy vào máu mủ ruột thịt. Còn trông cậy vào đám đệ tử này thì đúng thật là không nhìn thấy bất cứ hy vọng gì.