Tề Vô Hối nói: "Có những lời này của ngươi thì vi phụ yên tâm rồi! Hôm nay Tàng Kiếm Phong chúng ta liên tục đại bại, mất hết mặt mũi.Bây giờ có thể vãn hồi được tôn nghiêm của Tàng Kiếm Phong hay không thì phải trông đợi hết vào ngươi."
"Phụ thân yên tâm, ta biết nên làm như thế nào." Tề Hạo mang vẻ mặt âm trầm nói.
Tề Vô Hối chịu nhục cũng tương đương với hắn chịu nhục, cho nên cơn tức hôm nay hắn làm sao nuốt được.
"Tử Hà Phong, Diệp Thu..."
"Hừ, ngươi chờ lấy cho ta, ân oán của chúng ta chưa xong đâu."
Tề Vô Hối hài lòng nhìn con trai mình một cái, sau đó lại nhìn đám đệ tử phía trước một chút mà tức giận nói: "Các ngươi đều úp mặt vào tường tự vấn cho ta, nghiền ngẫm suy nghĩ lại xem bản thân yếu đuối của các ngươi rốt cuộc có điểm nào không bằng người ta, nghĩ ra rồi thì mới được quay mặt ra. Tất cả nghe rõ chưa? Giờ thì nhanh chóng cút đi!"
Mọi người không ai dám phản bác, chỉ có thể yên lặng thừa nhận.
Chờ đám đệ tử rời đi thì Tề Vô Hối mới mang sắc mặt ngưng trọng, nói:
"Hạo nhi, tuy rằng ngươi hiện tại đã đạt tới cảnh giới Thiên tướng bát phẩm, nhưng ngươi cũng không thể lơ là."
"Hôm nay ta có thể cảm giác được, nữ đại đồ đệ của Diệp Thu có tu vi e rằng không thấp. Cho dù nàng đối mặt với Thiên tướng tam phẩm đỉnh phong mà vẫn không hề xuất ra toàn lực."
"Ta mơ hồ cảm thấy, tu vi của nàng sợ là đã đạt tới Thiên tướng lục phẩm, hoặc có thể càng cao hơn."
Biểu hiện của Lâm Thanh Trúc hôm nay để cho Tề Vô Hối hoàn toàn lưu ở trong mắt. Tuy Lâm Thanh Trúc không có bại lộ tu vi nhưng dòng khí tức mơ hồ lưu động kia đã tạo cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm.
Tề Hạo nghe vậy thì cũng sửng sốt, hắn đột nhiên nhớ tới lúc trước bị Tiêu Dật chọc giận và trong lúc mơ hồ cũng cảm giác được uy hiếp đến từ Lâm Thanh Trúc.
Tề Hạo tò mò nói: "Cha, chẳng lẽ nàng chỉ là một vị đệ tử mới nhập môn ba tháng mà tu vi có thể cao hơn so với ta sao?"
"Rất khó nói! Tử Hà Phong mặc dù nhân khẩu thưa thớt, nhưng bảo vật tích súc lại rất nhiều. Huyền Thiên sư thúc trước khi qua đời chắc chắn cũng đã tích góp được không ít bảo bối, nói không chừng đã truyền lại hết cho Diệp Thu."
"Tiểu tử này đối với đệ tử thật hào phóng, thế mà không có tàng tư. Hắn đã đưa cho nhị đồ đệ của hắn một khối Bảo Cốt Di Chủng Thần Tàng Ngũ Cảnh, vậy nữ đại đồ đệ này nói không chừng cũng có một khối Bảo Cốt."
Càng nói Tề Vô Hối càng lo lắng, nếu như Tề Hạo cũng bị lật xe thì thanh danh thể diện của hắn xây dựng bao nhiêu năm qua chắc chắn sẽ ném sông đổ biển.
Lúc này Tề Vô Hối đột nhiên có chút hối hận.
Tại sao lúc trước ta lại muốn đánh cược với Diệp Thu chứ? Tên này hoàn toàn chính là một cái động sâu không đáy, căn bản dò không ra được đâu là hư đâu là thực của hắn!
Buồn cười cho ta thế mà vẫn cho rằng Diệp Thu chỉ là một tên có khí vận có hơi tốt một chút, chỉ là một tên phế vật ngẫu nhiên được kế thừa truyền thừa của Tử Hà Phong mà thôi. Bây giờ nhìn lại chúa hề lại chính là ta!
Tề Hạo đột nhiên cảm giác áp lực tăng gấp bội, tuy nhiên khi vừa nghĩ tới trước đó Tề Vô Hối đã dạy cho hắn bí pháp thì lòng tự tin của hắn lại lập tức lại nổi lên mà cười lạnh, nói: "Cha, ngà vẫn nên đem tâm thả lỏng đi. Coi như nàng đạt tới Thiên tướng cửu phẩm thì như thế nào? Chỉ cần ở dưới mặt đất thì hài nhi đều có thể bắt được nàng vào tay."
Sau khi có kinh nghiệm từ hai trận trước, trước khi kết quả ngã ngũ thì Tề Vô Hối cũng không dám huênh hoang ra mặt, và cũng không dám tự dương tự đại nữa.
Có lòng tin là chuyện tốt, chỉ sợ tự mãn quá độ như lần trước mà xảy ra chuyện thôi. Làm hại lão tử đến lúc đó cũng mất mặt theo.
Không được! Lần này ta phải trầm định, trước khi chưa phân ra thắng bại thì ta nhất định không thể cà lơ phất phơ, huênh hoang tự đại nữa. Nếu không tiểu tử Diệp Thu kia chắc chắn sẽ không buông tha cho ta mà điên cuồng nhục nhã ta.
Tề Vô Hối âm thầm suy nghĩ trong lòng, mặc dù hắn đối với con trai của hắn có lòng tin cực cao, nhưng hắn vẫn muốn lưu lại một con đường sống cho chính.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!
Lỡ đâu ta thua thì sao?
"Ừm, có lòng tin là chuyện tốt!" Tề Vô Hối ung dung từ trên giường đứng lên, điều chỉnh trạng thái một chút và chuẩn bị trở lại quan sát buổi luận võ.
Hắn làm trọng tài chính của hội võ lần này nên cũng không thể bởi vì những việc nhỏ nhặt mà trì hoãn công vụ.
"Ngươi vừa mới đánh xong trận thứ nhất nên trở về tĩnh dưỡng nghỉ ngơi đi, ngày mai tái chiến trận thứ hai. Yên tâm đi, trước trận chung kết vi phụ nhất định sẽ bảo trì ngươi có một trạng thái hoàn mỹ, sẽ không nhận nửa điểm tổn thương." Tề Vô Hối âm hiểm cười nói.
Có thể nói đây là chỗ tốt khi làm trọng tài!