Tại Tử Hà Phong, bên trong động phủ, Diệp Thu chậm rãi mở ra đôi mắt.
Thiên địa dường như cũng theo đó mà bừng tỉnh, trong động phủ linh khí tuôn ra như một cỗ phong bạo, lốc xoáy rít gào kéo theo toàn bộ Tử Hà Phong cũng run lên.
"Phù..."
Diệp Thu thở phào một hơi, khóe miệng toát lên ý cười, tinh thần đều tốt hơn rất nhiều.
"Giáo Chủ cảnh đỉnh phong!"
Sau khi bình ổn tu vi trong vài ngày, tâm cảnh của hắn rốt cục cũng tăng lên và đạt tới trình độ Giáo Chủ cảnh hoàn mỹ.
Hiện tại Diệp Thu chỉ cần hai nữ đồ đệ của hắn đem về ban thưởng đệ nhất của hội võ và cầm trong tay Ngộ Đạo Quả, vậy thì lúc đó chẳng phải xe đạp cũng biến thành xe máy rồi sao.
Sau đó hắn liền có thể trực tiếp trùng kích Chí Tôn cảnh, trở thành người thứ hai của Bổ Thiên giáo sau Huyền Thiên đạo nhân là cường giả Chí Tôn.
Diệp Thu chậm rãi giơ hai tay lên, cẩn thận cảm thụ một chút cỗ lực lượng cường đại trong cơ thể mà trong lòng thập phần hài lòng.
Đóa đạo hoa thứ hai đã mơ hồ có dấu hiệu nảy nở, đây là một cái dấu hiệu tốt. Tuy hắn có dư thừa mười vạn năm công lực nhưng chỉ bởi vì không cách nào khai nở ra được đóa đạo hoa thứ hai cho nên cảnh giới của hắn vẫn một mực bị kẹt lại.
Diệp Thu chỉ có thể đem lực lượng còn lại một lần nữa tẩy luyện chắt lọc đạo hoa thứ nhất, cứ thế cứ thế lặp đi lặp lại cho đến độ tinh khiết nhất. Khi cỗ lực lượng này triệt để tinh khiết rồi thì sẽ tích xúc lại.
Đừng nhìn hắn với ánh mắt giống như nhìn những tên Giáo Chủ cảnh thông thường, vì cỗ lực lượng mà hắn đang sở hữu so với bọn hắn còn muốn cường đại hơn gấp mấy lần.
Diệp Thu chậm rãi dừng công và đi ra khỏi động phủ.
"Sư tôn..."
"Tiền bối..."
Vào sáng sớm, Lâm Thanh Trúc, Triệu Uyển Nhi và Tiêu Dật đã chờ đợi tại bãi đất trống trước đạo tràng.
Mấy ngày nay thi đấu vô cùng kịch liệt, đáng tiếc do Diệp Thu đang bế quan nên không nhìn thấy.
Đương nhiên cũng là do ngoại trừ luận võ của đồ nhi nhà mình thì hắn đối với luận võ của bất cứ kẻ nào cũng không có hứng thú.
Cho tới hôm nay, các trận đấu loại kịch liệt cuối cùng đã kết thúc, hiện tại trước mắt đã lọc ra từ trong đó tám người mạnh nhất.
Để cho tất cả mọi người tương đối ngoài ý muốn chính là, Tử Hà Phong có ận hai vị đệ tử đều tiến vào bát cường.
Sáu mạch còn lại mỗi mạch chỉ có một đệ tử tiến vào đội ngũ bát cường gồm Liễu Như Yên của Thiên Thủy Phong, Tề Hạo của Tàng Kiếm Phong, Dương Thiên Ý của Tập Kiếm Phong, Cố Bạch Y của Thủ Phong, Lục Vân Sinh của Quy Vân Phong, Đàm Vân Tịch của Tề Thiên Phong.
Có thể từ trong đệ tử bảy mạch trổ hết tài năng mà còn tiến tới bây giờ thì trên cơ bản đều không phải may mắn, cơ hồ tất cả đều là Thiên tướng cảnh và có thực lực hơn người.
Triệu Uyển Nhi trên phương diện tu vi có vẻ hơi thấp, cho nên Diệp Thu đối với nàng yêu cầu cũng không cao, đánh tới bát cường cũng là vẻ vang lắm rồi. Nàng nhập môn không tới mấy tháng mà có thể đánh một đường tới bát cường là đã không phụ sự kỳ vọng của hắn. Về phần Lâm Thanh Trúc thì vị trí thứ nhất đã định phải lấy.
Diệp Thu ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi nói: "Không còn nhiều thời gian nữa, đi thôi.”
Ba người đều gật đầu và cùng nhau đuổi theo hắn bay về phía Thủ phong.
Lúc đầu còn có tám cái lôi đài nhưng hiện tại đã hủy đi bốn cái, chỉ còn lại bốn cái lôi đài nằm giữa quãng trường diễn võ.
"Chà, thật là nhiều người.” Vừa tới quãng trường diễn võ thì Tiêu Dật liền cảm thán.
Triệu Uyển Nhi xoa xoa bàn tay, ôn nhu nói: "Lôi đài luận võ đã thu nhỏ lại và mọi người đều chen hết qua bên này thì có thể không nhiều người được sao? Sư tỷ, đối thủ hôm nay của ngươi là ai vậy?"
Lâm Thanh Trúc khẽ động cái miệng nhỏ nhắn, mang ngữ khí bình thản nói ra: "Lục Vân Sinh của Quy Vân Phong.”
"Người này ta biết. Ngày hôm qua ta đã xem qua hắn thi đấu, người này có thương pháp vô cùng bá đạo, tu vi chí ít là Thiên tướng thất phẩm."
"Từ lúc hắn đối chiến thì ta đều đã phân tích qua. Người này có phong cách chiến đấu ưa thích nhất chính là lấy lực lượng tuyệt đối để nghiền ép đối thủ. Thanh Trúc tỷ, ngươi cần phải cẩn thận."
Tiêu Dật không hổ là tiểu vương bát đảng, mấy ngày nay hắn cơ hồ đã đem tin tức của các tuyển thủ đoạt hàng đầu tại hội võ lần này đều hỏi thăm một lần.
Đừng tưởng rằng hắn không làm chính sự và suốt ngày ngả ngớn ngắm nhìn mỹ nữ, chứ thực ra hắn còn không quên nhiệm vụ của mình là giúp cho các nàng bày mưu tính kế, tìm hiểu tình hình địch thủ.
Vừa nghĩ tới mình đã làm ra nhiều sự nghiệp vĩ đại như vậy mà trong lòng Tiêu Dật không khỏi kiêu ngạo.
"Ha ha ha, ta thật là quá giỏi!”