"Uyển Nhi, vậy còn ngươi?" Tiêu Dật mỉm cười quay đầu hỏi Triệu Uyển Nhi.
Triệu Uyển Nhi nhướng mày nói: "Như Yên sư tỷ của Thiên Thủy Phong.”
Tiêu Dật: "A, vậy là ngươi không thể... "
"Ngươi muốn chết à?" Triệu Uyển Nhi vừa nghe thì nhất thời không vui, nàng giơ bàn tay lên như đao liền hướng Tiêu Dật vỗ tới.
Tiêu Dật vội vàng vọt về phía Diệp Thu, nói: "Tiền bối cứu ta, đồ đệ của ngài muốn giết người."
Diệp Thu bình thản nói:
"Được rồi, mặc kệ đối thủ là ai thì cứ cố hết sức là được."
"Uyển nhi, ngươi không cần cố quá, gánh nặng tâm lý của ngươi ta biết, nhưng đối với những đồng môn sư huynh sư tỷ mà nói ngươi chỉ mới chỉ nhập môn mấy tháng nên có bị thua cũng không mất mặt."
"Vâng thưa sư tôn, Uyển Nhi đã rõ." Triệu Uyển Nhi có chút ủy khuất nói.
Chẳng lẽ sư tôn cũng cảm thấy ta đánh không lại Liễu Như Yên sao?
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, Liễu Như Yên thế nhưng cũng là cao thủ Thiên tướng thất phẩm, còn ta dù sao chỉ mới đạt đến Thiên tướng nhất phẩm, tu vi chênh lệch quá lớn nên cho dù ta có bí pháp Thiên giai thì cũng khó có thể bù đắp.
Lâm Thanh Trúc an ủi Triệu Uyển Nhi một chút, cuối cùng cũng làm giảm bớt được chút ít ủy khuất trong lòng nàng.
Đi tới trước lôi đài, đám người Mạnh Thiên Chính, Thông Thiên Đạo Nhân, Tề Vô Hối đều đã ngồi sẵn ở trên ghế thủ tọa, ngay cả Minh Nguyệt chân nhân cũng tới rồi.
"Diệp sư đệ, ngươi mấy ngày nay đã đi đâu mà ngay cả đồ đệ của mình luận võ nhưng cũng không có đến xem?" Thấy Diệp Thu tiến đến thì hai mắt Minh Nguyệt liền sáng ngời, nàng có chút mừng thầm mà nhỏ giọng hỏi.
Diệp Thu mỉm cười, nói: "Ta đi bế quan cho nên mới trì hoãn vài ngày. Như thế nào, sư tỷ đang nhớ ta chăng?"
"Ngươi đi chết đi! Ai thèm nhớ ngươi chứ?" Minh Nguyệt không chút khách khí mà trừng hắn một cái.
Sau khi nói xong nàng lại nhịn không được mà len lén nhìn phản ứng của Diệp Thu. Vừa nhìn thì thân thể nàng đột nhiên run lên, ánh mắt dại ra.
"Khí tức này... chẳng lẽ Diệp sư đệ đã đạt tới Giáo Chủ cảnh đỉnh phong?" Minh Nguyệt thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt nàng tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Nàng mặc dù cố thế nào cũng không cách nào nhìn thấu tu vi của Diệp Thu. Nhưng nàng có thể từ trên người hắn cảm nhận được một cỗ khí tức thần vận như ẩn như hiện. Nàng cảm thấy tu vi của hắn tựa hồ đã ngang hàng với Mạnh Thiên Chính.
Lúc này mới đi qua có vài ngày, vì cái gì mà ta đột nhiên cảm giác mình lại cách hắn càng ngày càng xa nhỉ?
Thần sắc Minh Nguyệt trở nên ảm đạm, tựa hồ đối ứng với suy đoán lúc trước của nàng là vị sư đệ nhỏ tuổi nhất này tương lai sẽ trở thành tồn tại mà nàng chỉ có thể nhìn lên.
"Diệp sư đệ, ta nghe nói mấy ngày hôm trước ngươi đã đem Tề sư huynh tức đến nỗi ngất đi. Ngươi có để ý hay không hiện tại hắn giống như biến thành người khác, vậy mà không chủ động tìm ngươi khiêu khích như thường ngày." Minh Nguyệt len lén nhìn Tề Vô Hối cách đó không xa và nhỏ giọng nói.
Diệp Thu cũng tò mò nhìn Tề Vô Hối một cái, nhướng mày nói: "Không phải lão gia hỏa này trong lòng lại nghĩ ra được chủ ý xấu xa gì muốn hại ta nữa chứ?"
"Khó nói lắm." Minh Nguyệt có chút hả hê nói.
Nàng suy nghĩ một chút rồi đặt lại vị thế, nếu như lúc ấy người bị tức đến ngất đi lại là nàng thì nàng phỏng chừng chính mình cũng không cách nào bình tĩnh như Tề Vô Hối được. Đã thế hắn lại còn có thể xuất hiện ở trước mặt đông đảo đồng môn. Nếu như đổi lại là nàng thì đã sớm trở về Thiên Thủy Phong trốn đi, mấy trăm năm cũng không ra khỏi cửa.
"Dù sao Tề sư huynh cũng nên cẩn thận một chút, đừng để lật thuyền trong mương a." Minh Nguyệt cười trộm nói.
Nàng còn muốn nhìn xem Tề Vô Hối liệu có còn dám trở mặt với Diệp Thu hay không.
Nếu Tề Vô Hối về sau trở mặt và bị phát hiện thì liền nói cũng không được đánh cũng chẳng xong, đây chẳng phải là càng mất mặt hơn sao?
Diệp Thu lắc đầu, mặc kệ đối phương nghĩ ra được tư tưởng xấu xa nào thì hắn đều không thèm để vào mắt. Lấy thực lực hiện tại của hắn thì mười tên Tề Vô Hối cùng lên nhưng cũng không phải là đối thủ của hắn. Vậy hắn có gì phải lo lắng chứ?
Chưa nói đến loại kiếm quyết có lực sát thương cực lớn như Thảo Tự Kiếm Quyết, chỉ cần bí pháp Càn Khôn Vô Cực Thủ là Diệp Thu cũng dám mạnh miệng mà nói to rằng.
"Một mình ta chấp hết!"
…
Luyên thuyên tán gẫu vài câu, hội võ rốt cục cũng bắt đầu.
Diệp Thu quay đầu lại nói với Triệu Uyển Nhi: "Đi thôi."
Triệu Uyển Nhi ôn nhu gật đầu một cái và không nói gì, sau đó trực tiếp đi lên lôi đài.
Có thể tiến vào bát cường là nàng đã rất thỏa mãn rồi, dù sao trong nhóm cường giả bát cường này tu vi của nàng cũng là thấp nhất.