Trên lôi đài, Liễu Như Yên một thân mảnh mai mà đứng, trên mặt mỉm cười, khí chất tuyệt hảo, mặc quần áo màu lam phất phới theo gió, làm hấp dẫn không ít các con mắt nóng rực của các nam đệ tử.
Triệu Uyển Nhi vẫn là trước sau như một mặc một bộ hồng bào ưu nhã, bên trong mặc một kiện quần áo màu trắng, hai màu sắc phối hợp tựa như dành cho nhau mà trọn vẹn đôi đường.
Triệu Uyển Nhi nói: "Như Yên sư tỷ, xin chỉ giáo."
"Triệu sư muội, xin chỉ giáo." Liễu Như Yên nhẹ giọng đáp lại.
Đối mặt đệ tử của Tử Hà Phong nàng cũng không dám khinh thường. Hôm nay nàng là hi vọng cuối cùng của Thiên Thủy Phong, nếu nàng bị loại khỏi bát cường thì sư tôn của nàng phỏng chừng sẽ tức chết.
Theo một tiếng tuyên bố hội võ bắt đầu từ trong miệng Từ Phong trưởng lão, hai nàng liền bắt đầu giao thủ.
Đối mặt với Liễu Như Yên, Triệu Uyển Nhi không dám giữ lại thực lực, Hồng Liên Nghiệp Hỏa trong nháy mắt bộc phát, lấy vật dẫn là Chiết Mai Thủ mà đánh ra hỏa chưởng.
Liễu Như Yên cũng không phải dạng vừa, nhuyễn kiếm trong tay nàng lưu chuyển mà đánh ra một đạo thủy ấn, chậm rãi tiêu hao diễm lực cường đại của Triệu Uyển Nhi.
Phía trên lôi đài, nhìn đồ đệ mình chiến đấu mà Minh Nguyệt chân nhân thập phần khẩn trương, nàng không khỏi nắm chặt tay lại thành nắm đấm nhỏ.
"Lo lắng chết ta! Nha đầu Như Yên này, ngươi chính là hi vọng duy nhất của Thiên Thủy Phong chúng ta, ngươi nhất định phải cố gắng hết mình đấy."
So với sự căng thẳng của Minh Nguyệt thì Diệp Thu ngược lại biểu hiện bình tĩnh hơn rất nhiều. Vì từ lúc bắt đầu giao thủ hắn đã biết Triệu Uyển Nhi không có khả năng chiến thắng và cũng không để ở trong lòng.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Mạnh Thiên Chính cách đó không xa và đột nhiên phát hiện Liễu Thanh Phong vội vã chạy tới ở bên tai ông ta nói vài câu.
Mạnh Thiên Chính sau khi nghe xong thì liền nhướng mày, biểu tình trở nên ngưng trọng.
Ngay cả Thông Thiên Đạo Nhân bên cạnh Mạnh Thiên Chính cũng cảm giác được biến hóa trong lòng Mạnh Thiên Chính mà nghi hoặc quay đầu lại ra hiệu Hạc Vô Song đi tới, sau đó cũng nhỏ giọng nói vài tiếng bên tai hắn.
"Ồ? Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ có đại sự gì phát sinh sao?" Phản ứng kì lạ của hai người này để cho Diệp Thu có chút ngoài ý muốn mà nhìn về phía Minh Nguyệt để hỏi xem nàng có biết chuyện gì không.
Hắn chỉ gặp vẻ mặt nàng cũng đang mờ mịt, hiển nhiên là chưa biết gì cả.
Lúc này Tiêu Dật vội vã chạy tới bên tai Diệp Thu giải thích:
"Diệp tiền bối, phụ thân ta truyền đến tin tức, đêm qua ở sâu trong hoang địa xuất hiện một con lão quy cõng trên lưng một cỗ quan tài. Con lão quy kia vừa xuất hiện thì toàn bộ Đông Hoang đều loạn thành một nồi cháo, đám hung thú ẩn núp ở trên hoang nguyên đã dần dần trở nên kích động. Toàn bộ Đại Hoang liền nổi lên một hồi huyết chiến kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, tử thương vô số."
"Không chỉ vậy mà đại chiến giữa tu sĩ nhân tộc cùng hung thú đã nổ ra, hình như bọn hung thú đó cũng bạo phát toàn bộ thực lực mà chiến."
"Có người suy đoán trong cỗ quan tài kia có trọng bảo, chúng nó là vì cướp đoạt trọng bảo trong quan tài mà lựa chọn ra tay."
Nghe xong thì Diệp Thu nhướng mày, hỏi: "Trọng bảo sao? Lão quy khiêng quan tài ư? Chẳng lẽ là có liên quan cùng Đế mộ?"
Diệp Thu mơ hồ suy đoán ra, lần trước hắn ngay tại hoang địa phát hiện ra Đế mộ, nhưng không chỉ có hắn mà những người khác cũng phát hiện ra. Hôm nay lại xuất hiện dấu hiệu này thì xem ra Đế mộ rất nhanh sẽ hiện thế.
Dựa theo kế hoạch trước đó thì Diệp Thu vốn định đợi sau khi hội võ kết thúc sẽ bế quan một năm để đột phá Chí Tôn cảnh, rồi sau đó hắn mới đi đến Đế mộ.
Nhưng hôm nay có điềm báo khiến cho Đông Hoang rung chuyển, tùy thời có thể phát sinh biến cố cực lớn. Nếu như hắn lựa chọn bế quan thì sẽ có thể bỏ lỡ rất nhiều thứ.
"Ừm, xem ra ta cần phải xuống núi một chuyến." Sau khi cẩn thận suy tính một phen, Diệp Thu quyết định sau khi hội võ kết thúc sẽ lập tức xuống núi.
Tiêu Dật chậm rãi tiếp tục nói: "Diệp tiền bối, phụ thân ta đã phái ra vài vị cao thủ trong gia tộc đi tới hoang địa để xem xét tình huống ở đó một chút, một khi có tin tức thì sẽ lập tức truyền về."
Diệp Thu hài lòng gật đầu, Tiêu Chiến làm như vậy thì ý đồ đã rất rõ ràng, ông ta đang trực tiếp biểu đạt cho hắn biết Tiêu gia đã cùng hắn cột chung một chỗ.
Tiêu gia lấy lòng thì Diệp Thu đã cảm giác được, tuy nhiên hắn tạm thời còn không nghĩ tới việc trả phần nhân tình này như thế nào mà quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiêu Dật gật đầu nói: "Ừm, tiểu tử ngươi tạm được."
Trong khoảng thời gian tiếp xúc vừa qua, Diệp Thu đã hiểu rõ đôi chút phẩm chất con người của Tiêu Dật, tuy Tiêu Dật hơi lưu manh một chút nhưng đây mới là người mà hắn cần.
Nhưng bởi vì hiện tại không phải là lúc thu đồ đệ, mà hắn tạm thời còn muốn khảo thí năng lực của Tiêu gia thêm chút nữa rồi mới quyết định cũng không muộn.
Mặt khác Diệp Thu muốn để cho Tiêu gia ăn một cái bánh ngọt mà một khi bọn hắn ăn rồi thì phải ghi lòng tạc dạ, cảm động không thôi, khi đó mới là thời cơ tốt nhất để hắn thu Tiêu Dật làm đồ đệ.