Lúc này, một âm thanh không thích hợp từ xa truyền đến.
"Ha ha ha, thiên cổ đệ nhất nhân sao? Ngươi lừa mình dối người mà không biết ngượng à?"
Lời này vừa nói ra thì không khí ngưng đọng lại trong nháy mắt.
Diệp Thu đưa mắt nhìn lướt qua, bắt gặp không gian phía trước rung chuyển một trận, sau đó liền hiện ra một vị lão giả áo xám.
Diệp Thu sửng sốt một chút, hắn có thể cảm giác được khí tức Giáo Chủ cảnh đỉnh phong trên người vị lão giả này.
Thiên Cơ Tử từ ngoài mấy dặm thuấn di mà đến, vừa tới gần nơi này liền nghe được Khương Giới Chi khen ngợi Diệp Thu mà không nhịn được oán hận nói một câu âm dương quái khí.
Ánh mắt Thiên Cơ Tử tràn ngập vẻ hài hước mà nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói: "Ngươi chính là vị thủ tọa kia của Tử Hà Phong, Diệp Thu phải không?
Trong lời nói của ông ta không hề che dấu phong mang, khí thế toàn bộ lộ ra. Ở đây rất nhiều người có tu vi thấp đều bị cỗ áp bách kinh người này hù dọa.
"Áp bách thật cường đại, người này rốt cuộc là ai mà thực lực lại khủng bố như vậy?" Tiêu Chiến dùng ánh mắt lo lắng nhìn xem Diệp Thu, hiển nhiên ông ta cũng không biết Thiên Cơ Tử là ai.
Dù sao vị lão giả này đã trăm năm không có rời núi, thế nhân chỉ nghe nói qua thanh danh của hắn chứ chưa thấy qua mặt.
"Cha, Diệp tiền bối sẽ không gặp nguy hiểm chứ?" Tiêu Dật khẽ cất tiếng hỏi.
Vị lão giả này vô thanh vô tức đến đây, vừa gặp như đã muốn chiến mà âm thanh hiềm khích hướng tới Diệp Thu. Vô cùng rõ ràng mục tiêu của ông ta đến đây là vì Diệp Thu.
Tiêu Chiến lắc đầu, ông ta chỉ mới đạt tới Thần Tàng ngũ cảnh, khoảng cách Giáo Chủ cảnh còn kém mười vạn tám ngàn dặm, vậy ông ta làm sao có thể nhìn ra thực lực của hai bên ai mạnh hơn ai được?
Tuy nhiên, mặc dù nhìn không ra nhưng Tiêu Chiến có lòng tin tuyệt đối đối với Diệp Thu. Bởi vì cho tới nay Diệp Thu chưa từng để cho ông ta thất vọng.
Cảm giác áp bách kinh người đến từ Thiên Cơ Tử trong nháy mắt đã hình thành một vòng xoáy khổng lồ, mà Diệp Thu đang ở trong vòng xoáy này.
Nội tâm Diệp Thu khẽ mỉm cười, hắn cảm giác được địch ý của Thiên Cơ Tử nên cũng không có ý định giấu diếm nữa.
Thú vị! Ngươi muốn thử ta sao?
Diệp Thu chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, trong phút chốc khí tức mạnh mẽ đã bộc phát.
Chỉ trong nháy mắt hắn đã hóa giải cỗ áp lực này, hắn thậm chí cũng không nhúc nhích một chút.
Giờ khắc này toàn trường đều chấn kinh.
"Giáo Chủ cảnh đỉnh phong!"
"Chuyện này làm sao có thể?"
Đám người Lý Trường Không theo sau mà đến, toàn bộ đều sợ ngây người chôn chân tại chỗ.
Bọn họ không thể tin được lần trước gặp Diệp Thu hắn cũng mới là Giáo Chủ cảnh sơ kỳ. Như thế nào vỏn vẹn trôi qua một tháng mà hắn đã là Giáo Chủ cảnh đỉnh phong rồi?
Chẳng lẽ nói lần trước hắn cũng không xuất ra toàn lực, mà là ẩn tàng đi tu vi của mình sao?
Hiện tại hình như cũng chỉ có khả năng này!
"Thời gian một tháng, cho dù là thiên kiêu tuyệt diễm thì cũng không thể liên tục đột phá hai tiểu cảnh giới được." Lý Đạo Nguyên đã sắc mặt trắng bệch, oán hận nắm chặt nắm đấm nói ra.
Giờ khắc này hắn đã ý thức sâu sắc được sự chênh lệch giữa mình cùng với Diệp Thu đến cùng đã xa như thế nào.
"Giáo Chủ cảnh đỉnh phong?" Thiên Cơ Tử thâm trầm nhìn xem Diệp Thu, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc lẫn khó hiểu.
Diệp Thu rõ ràng còn rất trẻ tuổi, nhưng vì sao tu vi đã đạt tới cảnh giới này?
Mặc dù kinh ngạc nhưng ông ta vẫn không hề để Diệp Thu vào mắt. Bởi vì ông ta chính là tồn tại nửa bước Chí Tôn cảnh, mà Diệp Thu chỉ là một tên mới vừa tiến nhập Giáo Chủ cảnh đỉnh phong.
Tuy nhiên, Diệp Thu có thể ở cái tuổi này đạt tới Giáo Chủ cảnh đỉnh phong thì có thể thấy được tiềm lực to lớn của hắn.
Nội tâm Thiên Cơ Tử ẩn giấu sát cơ, trong lòng cân nhắc một phen nhưng không có biểu lộ ra, nói: "Các hạ quả là nhân tài anh kiệt, không hổ là người thừa kế của Huyền Thiên Chân Nhân, quả nhiên là anh tư bất phàm, kinh thiên tuyệt diễm."
Diệp Thu chỉ cười mà không nói, khí độ của hắn vẫn duy trì phong phái vân đạm phong khinh, phảng phất như vị lão giả trước mắt này chưa bao giờ bị hắn để vào mắt.
Vừa rồi đối mặt với áp bức như vậy mà hắn lại giống như đang dạo chơi nhàn nhã, ung dung.
Khương Giới Chi nhìn một màn này mà thập phần chấn động, yên lặng gật đầu, sau đó nhìn về phía Thiên Cơ Tử, nói: "Lão gia tử, ngươi mới vừa rồi đối với lời của ta có điều gì nghi ngờ sao?"
Thiên Cơ Tử nhướng mày nhìn Khương Giới Chi thật sâu. Ông ta đa mưu túc trí nên liếc mắt một cái liền nhìn ra lão hồ ly này đang muốn đứng chung một chiến tuyến với Diệp Thu.
Tuy nhiên ông ta chưa từng sợ hãi, cho dù một người đánh hai người thì ông ta cũng không sợ. Chỉ là có chút mạo hiểm mà thôi.
Lần này Thiên Cơ Tử vì sơn bảo mà đến, về phần Diệp Thu thì đợi sau khi đột phá Chí Tôn cẩnh rồi ông ta thu thập cũng không muộn. Đến lúc đó sợ là ngay cả Mạnh Thiên Chính cũng không phải là đối thủ của ông ta.