Tiêu Chiến trong khoảng thời gian này đã hỏi thăm không ít chuyện về Diệp Thu nên thập phần rõ ràng vị thủ tọa Tử Hà Phong này chính là người nổi danh hết lòng hết sức đối với đệ tử, không hề tàng tư.
Toàn bộ Bổ Thiên Giáo đều nói, ngươi có thể bái nhập Tử Hà Phong chính là duyên đức tích trữ từ ba kiếp. Thế nhưng muốn tiến vào Tử Hà Phong tu hành cũng không phải là ai cũng có thể.
Cả một dãy núi rộng lớn mà chỉ có hai đệ tử, có thể thấy được Diệp Thu đối với thiên phú, nhân phẩm của đệ tử có bao nhiêu khảo nghiệm nghiêm khắc.
Hôm nay nhìn hắn đối với Tiêu Dật hài lòng như thế mà Tiêu Chiến không khỏi nghĩ rằng con của mình có phải đã thông qua khảo nghiệm của Diệp Thu hay không?
Ngay từ đầu khi ông ta để cho Tiêu Dật lên núi thì bản thân ông ta đã có một sự tính toán như vậy.
Tiêu Chiến rất chờ mong con trai mình có thể có một ngày đả động được Diệp Thu mà thành công bái nhập làm môn đệ của Tử Hà Phong.
Hiện tại xem ra quyết sách lúc trước của ông ta hoàn toàn chính xác.
"Những tộc nhân này của ta mặc dù tu vi không cao nhưng đều là cao thủ quanh năm trà trộn vào hoang nguyên, kinh nghiệm chiến đấu thập phần phong phú. Bọn họ tuyệt đối sẽ không phát sinh ra vấn đề khiến Diệp chân nhân lo lắng, chút lòng tin này đối với thủ hạ thì Tiêu mỗ vẫn phải có." Tiêu Chiến quả quyết nói.
Diệp Thu gật đầu và không nghi ngờ lời nói của Tiêu Chiến.
Hắn lần thứ hai nhắc nhở nói: "Dù sao các ngươi cẩn thận một chút là được, hiện tại nơi này thập phần hỗn loạn, tùy thời có thể bộc phát loạn chiến, đến lúc đó ta có khả năng không đủ tinh lực để ý đến các ngươi nên hãy tự mình bảo trọng đi."
Nói xong Diệp Thu xoay người tiếp tục nhìn về chiến trường bên kia.
Tiêu Dật đứng ở phía sau hắn không nói một lời mà rơi vào trầm mặc.
Vừa rồi trong lời nói của Diệp tiền bối có vẻ ân cần, vì tiền đồ của ta mà suy nghĩ lý do thoái thác, ta đều nghe ở trong tai.
Trong lòng Tiêu Dật vô cùng cảm động xen lẫn vui mừng, thông qua nỗ lực hắn cuối cùng cũng lọt vào nhãn pháp của Diệp Thu.
Trong khoảng thời gian đi theo Diệp Thu, Tiêu Dật cảm nhận được một cuộc sống hoàn toàn khác so với trước kia.
So với cuộc sống thế gia lúc trước thì hắn càng thích hưởng thụ loại cảm giác vạn người kính ngưỡng này mà trong lòng âm thầm hạ quyết tâm: "Tiền bối đối với ta kỳ vọng cao như vậy nên ta tuyệt đối không thể để cho tiền bối thất vọng. Sau này ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện."
Tiêu Dật yên lặng thề thốt, quyết tâm dâng trào trong lòng một phen mà lại lộ ra nụ cười bỉ ổi.
Sự quyết tâm này chỉ thoáng qua ba giây, hắn thề xong thì trong nháy mắt đã quên.
Một lát sau, Khương Giới Chi kinh ngạc đi tới, nghiêm túc quan sát Diệp Thu với ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.
Ông ta đã từ Hàn Sinh Dịch mà biết được chuyện xảy ra ngày hôm qua, trong lòng thập phần chấn động khi Diệp Thu lại có thể dùng một kiếm chém Thôn Thiên Tước bị thương nặng.
"Tốt! Tốt lắm!"
"Tạo nghệ kiếm thuật của Diệp đạo hữu có thể xưng là Thiên Nhân Chi Kiếm. Ngươi vậy mà có thể lấy tu vi Giáo Chủ cảnh đỉnh phong đánh bại đại hung Chí Tôn cảnh. Loại chuyện này ở Đại Hoang còn chưa bao giờ phát sinh qua, điều này quả thực làm cho người ta khó có thể tin được."
Khương Giới Chi thật sự rất kinh ngạc, ngay cả sư tôn của Diệp Thu là Huyền Thiên đạo nhân mà năm đó cũng không có phong thái kinh diễm như vậy hắn.
Đám người Tử Hà Phong này rốt cục đã ăn vào người tiên đan diệu dược gì để tu luyện mà cứ lớp sau mạnh hơn lớp trước vậy?
Năm đó Huyền Thiên đạo nhân đã đủ đáng sợ, người ta vốn tưởng rằng khi ông ta chết thì Tử Hà Phong sẽ nhanh chóng xuống dốc. Ai từng nghĩ lại xuất hiện một tên quái thai như Diệp Thu còn đáng sợ hơn.
Giáo Chủ cảnh đánh Chí Tôn cảnh. Đây không phải là gan dạ thì cũng là ngại mạng mình sống quá lâu!
Đối mặt với Khương Giới Chi khen ngợi mà Diệp Thu mỉm cười khiêm tốn nói: "May mắn đánh lén thành công mà thôi, đã khiến Khương chân nhân chê cười rồi."
Khương Giới Chi nghe xong mà muốn trợn tròn mắt nói: "Khiêm tốn, quá khiêm tốn!"
Trong lòng ông ta không khỏi tán thưởng tâm tính của Diệp Thu.
Hắn không chỉ có thực lực cường đại mà hơn nữa còn không có tâm cao khí ngạo giống như những cường giả khác.
Tâm tính bực này cộng thêm tu vi khủng bố thì đã đáng sợ càng thêm đáng sợ. Thành tựu trong tương lai của hắn tuyệt đối sẽ không kém Huyền Thiên đạo nhân.
Âm thầm suy nghĩ hồi lâu, Khương Giới Chi đã sớm đưa ra quyết định.
Đối với người thanh niên có tiềm lực khủng bố như Diệp Thu ông ta nhất định phải giao hảo.
"Khương mỗ bình sinh cũng coi như là người có kiến thức rộng rãi, nhưng nhân vật giống như Diệp đạo hữu quả thật vẫn là lần đầu gặp được."
"Nếu nói Diệp đạo hữu là thiên cổ đệ nhất nhân cũng không phải là quá đáng."
Khương Giới Chi vuốt vuốt bộ râu và lại triển khai vài câu vuốt mông ngựa.