Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 176 - Chương 176 - Hắn Điên Rồi Sao?

Chương 176 - Hắn Điên Rồi Sao?
Chương 176 - Hắn Điên Rồi Sao?

"Các hạ xuất kiếm đi, để cho ta tới lĩnh giáo một chút cái gọi là kiếm quyết cao thâm mà ngươi đã nói." Trên mặt Diệp Thu hiện ra nụ cười thản nhiênnói.

Đôi mắt hắn không chớp nhìn vào Thiên Cơ Tử và nhìn được sự sợ hãi trong lòng ông ta.

Thiên Cơ Tử đã hối hận!

Trong lòng ông ta tính toán lại một phen, Diệp Thu giờ phút này bạo phát ra cỗ kiếm ý kia quả thật rất mạnh, nếu giao thủ với hắn thì chỉ sợ khó lòng đắc thủ.

Bây giờ là lúc thu thập sơn bảo, điều quan trọng hơn hết là bảo tồn thực lực. Nếu lúc này Thiên Cơ Tử cùng Diệp Thu giao đấu, vậy chỉ sợ giết địch một ngàn tự tổn tám trăm.

"Ha ha ha, vị đạo hữu này, lão phu vừa rồi chẳng qua là nói đùa, làm gì mà ngươi đã coi là thật vậy. Hai chúng ta hãy tạm ngưng chuyện này ở đây thôi, làm gì mà phải nội đấu lẫn nhau, đả thương hòa khí của hai phái chứ."

Diệp Thu nghe vậy cũng không có thu liễm kiếm ý, ngược lại trêu tức nói: "Không sao, nếu các hạ đã coi nhẹ kiếm pháp của Tử Hà phong thì chắc hẳn phải có kiếm quyết càng tinh diệu hơn. Khó có dịp nào gặp nhau như vậy nên chúng ta liền luận bàn một chút đi. Nhân tiện cũng để cho ta lĩnh giáo thử đôi chút truyền thừa kiếm quyết của Bất Lão sơn đến cùng có chỗ gì tinh diệu."

Hai ngón tay Diệp Thu chậm rãi tụ khí, tại trong tay hắn một thanh vô hình chi kiếm thình lình xuất hiện.

Thiên Cơ Tử đã rơi vào tình thế không thể quay đầu, dưới mắt người vây xem nhiều như vậy mà Diệp Thu không hề nể mặt ông ta. Nếu như lúc này ông ta rút lui thì chẳng phải là nói cho thế nhân rằng Bất Lão sơn của ông ta không bằng Bổ Thiên giáo rồi sao?

Nhãn thần Thiên Cơ Tử trong nháy mắt bắt đầu trở nên âm trầm và cũng đã nổi giận.

Tốt, tiểu tử, đây là ngươi tự tìm chết đấy nhé!

Thiên Cơ Tử cất giấu sát tâm trong lòng, mặt ngoài vẫn khách sáo nói: "Nếu Diệp đạo hữu đã có phần nhã hứng này thì lão phu làm sao dám chối từ chối! Vậy thì tới đi!"

Vừa dứt lời, trong tay Thiên Cơ Tử đã xuất hiện một thanh cực phẩm linh kiếm.

Thanh kiếm này vừa ra là toàn trường liền sôi trào.

"Thái Hư Kiếm!"

Thanh kiếm này chính là cực phẩm linh khí, là truyền thừa chi bảo của Bất Lão sơn, chỉ có Đại trưởng lão mới có thể chấp chưởng.

Sau khi Thiên Cơ Tử gọi ra bảo kiếm, một cỗ kiếm ý kinh người trong nháy mắt bộc phát, cùng kiếm ý của Diệp Thu sinh ra va chạm kịch liệt.

"Cực phẩm linh kiếm sao?" Diệp Thu cười cười.

Nếu lúc này hắn lấy ra Vân Tiêu tiên kiếm thì có thể trực tiếp dọa sợ tất cả mọi người hay không?

Sau khi nghĩ ngợi Diệp Thu vẫn quyết định là không nên lấy ra.

Vân Tiêu thân là Tiên kiếm, lấy tu vi hiện tại của Diệp Thu kỳ thật rất khó điều khiển nhưng cũng không phải là không thể dung, chỉ là hắn sẽ bỏ ra đại giới có chút lớn.

Vân Tiêu tiên kiếm một khi bị tế ra thì chính là sát kiếm, chỉ cần một kiếm là sẽ có thể lấy đi tính mạng của đối thủ, nhưng hậu quả là hao tổn cực lớn linh lực của Diệp Thu.

Bên cạnh đó, bây giờ đại chiến tầm bảo đang trong giai đoạn then chốt, nên Diệp Thu cũng không muốn vì một lão già mà lãng phí linh lực.

Nếu đã không thể giết chết đối phương thì Diệp Thu vẫn còn có một cách độc đáo hơn để âm Thiên Cơ Tử.

Cả hai đều bày ra một bộ giương cung bạt kiếm mà chiến, hai đạo kiếm ý cường đại nhanh chóng va chạm với nhau tạo ra tia lửa rực rỡ.

Trong lúc nhất thời, trong vòng trăm dặm gió thổi cỏ lay, loạn phong nổi lên như bão về, xung quanh kiếm khí bay tán loạn.

Thiên Cơ Tử một tay cầm kiếm, tung người nhảy lên trên tít trời cao, diện mục cao ngạo nhìn xuống thế gian, ánh mắt tỏ vẻ coi thường chúng sinh.

Đây chính là nguyên do của hận thù, là cái tâm ma đã kết tơ bén rễ trong lòng ông ta, nhưng nhân vật chính bây giờ đã chuyển từ Huyền Thiên đạo nhân thành Diệp Thu.

Bóng ma tâm lý nhiều năm trước cho tới bây giờ Thiên Cơ Tử vẫn không thể quên mà mang ánh mắt tàn nhẫn nhìn xem Diệp Thu phía dưới.

Ông ta có thể cảm giác được đối phương tản mát ra một cỗ kiếm ý rất mãnh liệt, nhưng chỉ bằng kiếm ý thì còn chưa đủ để đánh bại ông ta.

Ánh mắt Thiên Cơ Tử khóa chặt Diệp Thu, nhìn xem đạo kiếm khí giữa hai ngón tay, hỏi: "Kiếm của ngươi đâu?"

Chỉ thấy Diệp Thu tay trái chắp sau lưng, tay phải nhẹ nhàng vung lên, kiếm khí ngưng tụ, trong nháy mắt bộc phát ra kiếm ý kinh người.

"Đối phó với ngươi ta cần gì phải dùng kiếm!"

Hắn không dùng bất kỳ bảo khí hay linh khí nào, mà dùng chính kiếm khí từ hai tay để ngưng tụ thành kiếm.

Tu hành Thảo Tự Kiếm Quyết đã lâu nên Diệp Thu đã sớm đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh. Cho dù không dùng kiếm mà hắn vẫn có thể phát huy ra uy lực chân chính của Thảo Tự Kiếm Quyết.

Nghe giọng điệu thờ ơ của Diệp Thu mà Thiên Cơ Tử trầm mặt xuống quát lên: "Cuồng vọng!"

Thiên Cơ Tử đã nổi giận, vì đối mặt với dạng cường giả như ông ta mà không ngờ Diệp Thu lại cuồng vọng đến mức này, ngay cả bảo kiếm cũng không lấy ra. Đây à hoàn toàn là không đem ông ta nhìn vào mắt rồi.

Không chỉ có Thiên Cơ Tử, ngay cả mọi người vây xem cũng đều cảm thấy Diệp Thu có chút trang bức quá mức.

Đây chính là đại trưởng lão của Bất Lão sơn, là nhân vật cấp độ thái đẩu! Khinh thường dạng cường giả như vậy thì chẳng nhẽ Diệp Thu đã điên rồi sao?

Bình Luận (0)
Comment