"Ta thừa nhận Diệp Thu rất mạnh, nhưng cũng không thể mạnh đến mức ngay cả kiếm cũng không cần được! Đây là hoàn toàn coi thường đối thủ rồi!”
"Nói thế nào Thiên Cơ Tử cũng là cường giả tuyệt đỉnh nửa bước Chí Tôn cảnh, cho dù là Mạnh Thiên Chính của Bổ Thiên Giáo gặp phải cũng không dám khinh thường như vậy, nhưng Diệp Thu thế mà lại không sử dụng bảo kiếm!"
Mọi người bàn tán xôn xao, ai nấy đều cảm thấy Diệp Thu có chút quá khích.
Đối mặt với những lời bàn tán xung quanh, Diệp Thu làm như không thấy, chỉ thấy thân thể hắn chậm rãi bay lên, giống như một vị trích tiên về trời vậy.
Thân hình Diệp Thu thẳng tắp, ánh mắt lộ ra phong mang sắc bén, thân thể tản ra kiếm ý chói mắt.
Hắn chậm rãi nói: "Kiếm của ta không chỗ nào không có! Coi chừng!"
Vừa dứt lời, Diệp Thu lập tức phát động kiếm khí. Trong phút chốc, một luồng kiếm phong đã đánh úp tới.
Sắc mặt Thiên Cơ Tử liền trầm xuống, chăm chú nhìn vào lá cỏ trên cánh đồng hoang kia đang toàn bộ tập trung lại.
"Đây là kiếm quyết gì?" Nội tâm Thiên Cơ Tử chấn kinh.
Sau khi Diệp Thu vừa phát động kiếm quyết, toàn bộ cỏ cây trong vòng trăm dặm đều hóa thân thành từng thanh kiếm vô cùng sắc bén.
Thiên Cơ Tử bình tĩnh lại, trong lòng ông ta cẩn trọng suy đoán mà đột nhiên lộ ra biểu tình khiếp sợ.
Thiên Cơ Tử thấy được sát cảnh lượn lờ trong kiếm quyết của Diệp Thu. Trong đầu ông ta dần dần hiện ra một kiếm kinh thiên, giảo sát thiên quân vạn mã máu chảy thành sông, hài cốt thành núi.
Ở trong lĩnh vực của Diệp Thu đây chính là vô tận sát trận. Mà Diệp Thu chính là chúa tể của lĩnh vực. Phàm là người ở trong phạm vi của lĩnh vực thì đều chạy không thoát khỏi việc bị chém giết.
Trên mặt cỏ của hoang nguyên, cuồng phong lẫn lộn với kiếm ý dập dờn bay lượn.
Giờ khắc này Thiên Cơ Tử đã hoàn toàn kinh hãi!
Nếu như nói từ đầu, Diệp Thu ở trong mắt ông ta chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch, hơi có chút thành tựu mà đã ngông nghênh không coi ai ra gì. Nhưng vào giờ phút này ông ta phải công nhận tên tiểu bối này hoàn toàn xứng đáng là Kiếm Đạo Chí Tôn.
Sắc mặt Thiên Cơ Tử trắng bệch, lắc lắc đầu nói:
"Không có khả năng, điều này tuyệt đối không có khả năng! Thế gian này làm sao có thể tồn tại loại kiếm quyết biến thái như vậy được?"
"Nhất định là ảo giác! Đúng, nhất định là tiểu tử này đã cố ý tạo ra ảo giác, muốn tạo ra huyễn ảo như vậy để làm nhụt đi ý chí của ta, để cho ta biết khó mà lui."
Bỏ qua sự chết lặng lúc trước, trong mắt Thiên Cơ Tử lóe lên tinh quang, lạnh lùng nhìn về phía Diệp Thu.
"Ta thừa nhận ngươi quả thật có chút bản lĩnh, nhưng chỉ bằng mấy thủ đoạn cỏn con này thì cũng không đủ để đánh bại ta."
Thiên Cơ Tử cười lạnh, đối mặt với kiếm khí của Diệp Thu được làm từ cỏ cây đang đánh úp lại, bàn tay ông ta bất chợt trở nên hư ảo và quét ngang một cái, một đạo kiếm khí trong nháy mắt đem cỏ cây trước người chém hết.
"Ồ vậy à?" Diệp Thu lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, thấy với đạo kiếm của mình bị phá mà hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào, ngược lại còn tỏ ra vẻ mặt trêu tức nhìn về phía Thiên Cơ Tử.
"Nếu như một kiếm này thật sự đơn giản như vậy thì nó cũng không xứng với danh xưng thần kỹ."
Song phương kết thúc lần thăm dò của mình, Thiên Cơ Tử cũng lười cùng Diệp Thu nói nhảm mà một kiếm quét ngang thẳng đến trước mặt Diệp Thu .
Bộ Thái Hư kiếm pháp này tiêu sái tự nhiên, giống như là tiên nhân đi bộ trong mây, có thể phá tan không gian trói buộc, uy lực rất lớn.
Thiên Cơ Tử từng bước ép sát, nhưng phản ứng của Diệp Thu bây giờ quả thật hết sức khác thường.
Hắn không có tiến công mà vẫn chăm chú tránh né từ nãy đến giờ, nhàn nhã lững thững, liên tục tránh thoát khỏi mấy lần công kích của Thiên Cơ Tử .
Hai người chiêu đối chiêu, đánh hết từ trên trời lại xuống đất, liên miên không dứt.
Lực phá hoại của hai người tạo ra thập phần dọa người, một mảnh núi lớn đã bị một kiếm của Thiên Cơ Tử quét ngang mà phân ra hai nửa.
Bọn hắn đánh như chưa bao giờ được đánh, càng đánh càng hăng.
Tất cả mọi người đều kinh hãi thất sắc.
"Trời ạ! Hai người này cũng quá mạnh đi! Loại trình độ chiến đấu này bình sinh hiếm thấy a!"
"Đây chính là cuộc đọ sức chân chính của Giáo Chủ cảnh đỉnh phong sao?"
Trong lúc nhất thời, mọi người đều sợ hãi than thở, một số người tu vi thấp nhìn bọn hắn đối chiến mà váng cả mắt.
"Có thể ra chiêu chậm một chút được không, chiếu cố những tiểu tu sĩ như chúng ta đi mà…" Có người tâm tính kém nói ra, vì bình sinh đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cường độ chiến đấu như vậy, nhưng lại không thể nhìn thấy sự tinh diệu trong đó khiến cho tâm can hắn ngứa ngáy khó chịu.
Giao phong mấy trăm hiệp về sau, Thiên Cơ Tử dần dần càng đánh càng tự tin, bởi vì Diệp Thu luôn một mực né tránh mũi nhọn công kích từ đầu đến giờ.
Điều này tạo cho ông ta loại cảm giác đối phương không dám chính thức đọ sức với mình mà lạnh lùng chế giễu: "Đám Tử Hà Phong các người truyền thừa kiểu gì mà khi giao thủ với đối phương cũng chỉ biết trốn tránh vậy?"
"Nếu ngươi đã nói như vậy thì để ta thỏa mãn ngươi." Lại một lần nữa tránh thoát một kiếm, Diệp Thu rốt cục không hề né tránh nữa.