Thông qua mấy trăm hiệp giao phong này, Diệp Thu đã dần dần hiểu rõ sự ảo diệu của Thái Hư kiếm pháp.
Chỉ thấy thân hình hắn dừng lại, thân thể thẳng tắp đứng ở nơi đó, bất vi sở động.
"Cơ hội tốt." Thiên Cơ Tử hai mắt sáng ngời, thấy Diệp Thu bị khích tướng rốt cục đã mắc mưu mà lộ ra vẻ mặt vui sướng.
Thái Hư kiếm xoay ngược một vòng, kiếm ý toàn lực bộc phát, trong nháy mắt một kiếm chém tới.
"Cẩn thận..." Trong đám người vây xem, Phù Dao sắc mặt trắng bệch sợ hãi kêu lên một câu. Tuy nhiên âm thanh của đám đông hò reo chung quanh quá lớn, che giấu đi âm thanh của nàng.
"Mẹ nó! Hắn như thế nào lại không thủ thế nữa?"
"Chẳng lẽ là tự biết mình không thể thắng nên tâm lý xuất hiện dấu hiệu buông xuôi?"
Mọi người khó hiểu nhìn không chớp mắt một màn trên không.
Chỉ thấy một kiếm kia của Thiên Cơ Tử chém tới trước người Diệp Thu, bỗng nhiên hai ngón tay tay phải của hắn nhẹ nhàng bắn ra một cái.
Keng...
Âm thanh thanh thúy của kiếm ý va chạm trong phút chốc phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, bốn phía khuếch tán ra một cỗ lực lượng khổng lồ.
Cuồng phong đánh úp lại, thổi về phía tất cả người xem khiến bọn hắn không mở mắt ra được.
Đợi tiếng nổ tản đi, lại nhìn một màn trên bầu trời kia mà đột nhiên mọi người đều sợ ngây người.
Tĩnh lặng!
Bầu không khí trong toàn trường trong nháy mắt yên tĩnh đến đáng sợ.
"Chuyện này..." Có người phát ra âm thanh không tin rồi lại im lặng.
Trên bầu trời, Thiên Cơ Tử mang vẻ mặt hoảng sợ nhìn hai ngón tay của Diệp Thu đang nhẹ nhàng kẹp lấy Thái Hư kiếm của mình, ông ta đều không biết làm sao.
"Không thể nào..." Thiên Cơ Tử không thể tin được một màn trước mắt này.
Đây chính là một chiêu kiếm mà ông ta đã bộc phát ra toàn lực, mặc dù không phải mạnh nhất nhưng uy lực đã sớm vượt qua khả năng chịu đựng của một vị Giáo Chủ cảnh đỉnh phong.
Diệp Thu làm sao chỉ dựa vào ngón tay mà có thể ngăn trở một kiếm này?
"Có gì mà không thể chứ?" Diệp Thu ý vị thâm trường cười nói, giữa ngón tay hắn lưu động một cỗ phù văn màu vàng.
Có lẽ chỉ có bản thân hắn mới biết cỗ phù văn màu vàng này rốt cuộc là cái gì.
Đúng vậy! Đó chính là Cốt Văn Chân Long.
Tại sao hắn không sợ hãi mà không sử dụng bảo kiếm?
Bởi vì bản thân hắn cũng không kém hơn bất kỳ một thanh kiếm nào trên thế gian.
Dưới sự gia trì của Cốt Văn Chân Long, lực phòng ngự của Diệp Thu đã sớm đạt tới trình độ linh khí, hơn nữa còn có lớp bảo vệ của kiếm ý hộ thể từ Thảo Tự Kiếm Quyết.
Tề Vô Hối năm đó không nói sai, loại trình độ công kích này nếu mà tiếp không được vậy hắn chẳng khác nào phế vật.
Một ngón tay hời hợt mà Diệp Thu liền dễ dàng hóa giải một kiếm của Thiên Cơ Tử, hắn châm chọc nói: "Đây chính là kiếm pháp của Bất Lão Sơn các ngươi sao? Hình như cũng chỉ đến thế mà thôi."
"Ngươi..." Thiên Cơ Tử nhất thời tức giận, thiếu chút nữa đã hộc máu.
Diệp Thu nói một câu này không chỉ nhục mạ ông ta mà còn nhục mạ cả Bất Lão Sơn của ông ta.
Đây giống như là một cái tát mạnh bạo vào mặt Thiên Cơ Tử.
"Ha ha ha, loại sỉ nhục này có sát thương quá lớn sao?"
Lời này vừa nói ra thì tất cả mọi người tại hiện trường đều cười lớn.
Một câu này của Diệp Thu có lực sát thương vô cùng, so với bất kỳ kiếm quyết nào hắn vừa dùng đều mạnh hơn.
"Trước đó Thiên Cơ Tử còn tự tin mười phần, luôn bày ra bộ dáng lão tử là đệ nhất thiên hạ. Hôm nay nhìn sắc mặt kia của ông ta quả thật đen đến đáng sợ, chỉ sợ chiến ý đã hao hụt đi không ít."
"Không nghĩ tới, thật không nghĩ tới! Vị Diệp chân nhân này nhìn như là một người ôn hòa, nho nhã; nhưng lại còn có một cái miệng xấu xa như vậy. Năng lực này có thể nói là tuyệt đỉnh a."
Mọi người cười to một trận khi nhìn xem màn kịch này.
Thiên Cơ Tử nổi giận, nội tâm ông ta trầm xuống lạnh lùng nhìn Diệp Thu.
Tiếng cười nhạo bên tai giống như một thanh kiếm sắc bén hung hăng đâm thủng tim ông ta.
Thiên Cơ Tử vốn chỉ là muốn giáo huấn Diệp Thu một chút để báo thù Huyền Thiên đạo nhân năm đó đã đánh ông ta. Nhưng không nghĩ tới hôm nay ông ta lại bị đệ tử của Huyền Thiên đạo nhân đánh ngược, lại còn buông lời nhục nhã.
Sự tình phát triển đến bây giờ tựa hồ đã không còn là ân oán cá nhân nữa, mà đã gắn liền với việc hai tông môn này đến cùng là truyền thừa của ai cường đại hơn.
Nếu như hôm nay Thiên Cơ Tử nhận thua thì chẳng khác nào nói cho thế nhân biết, Bất Lão Sơn của ông ta không bằng Bổ Thiên Giáo.
Thiên Cơ Tử làm sao có thể để chuyện như vậy phát sinh mà lập tức lạnh lùng nói: "Đây là ngươi ép ta đấy!”
Vừa dứt lời, Thiên Cơ Tử trong nháy mắt đã phát lực rút về Thái Hư Kiếm.
Chỉ thấy ông ta tả hữu khai cung, ở trên bầu trời diễn hóa ra một bộ kiếm pháp.
Một cỗ kiếm thế càng kinh người trong phút chốc đã hình thành, một lát sau một bộ Thái Hư kiếm trận thản nhiên dựng lên.
Diệp Thu cúi đầu nhìn lớp hoa văn kiếm trận dưới chân mà nhướng mày một cái âm thầm cân nhắc.
"Ái chà, kiếm trận sao? Ừm, có chút ý tứ đấy!"
Nói xong hắn đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị.