Mọi người khó hiểu, có người tinh mắt nhận ra kiếm trận kia chính là truyền thừa của Bất Lão Sơn, Thái Hư kiếm trận.
Kiếm trận này thuộc về hàng kiếm quyết thiên giai, uy lực có thể so với Bổ Thiên Thuật của Bổ Thiên Giáo.
Đối mặt với kiếm trận như vậy Diệp Thu vậy mà cũng không hoảng hốt, ngược lại còn lộ ra nụ cười là có ý gì?
Kiếm trận hình thành, Thiên Cơ Tử lộ ra nụ cười tự tin, cuồng vọng nói:
"Diệp Thu, không phải ngươi muốn kiến thức một chút tuyệt học chân chính của Bất Lão sơn chúng ta sao? Hôm nay ta sẽ theo như ý nguyện của ngươi."
"Tuy nhiên ngươi cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, kiếm này có uy lực cực lớn, một khi sử dụng chính là sát kiếm, ngay cả ta cũng khống chế không được."
"Nếu ngươi không tiếp được rồi không cẩn thận chết ở bên trong thì cũng không trách được ta rồi."
"Ngươi bây giờ nhận thua vẫn còn kịp, đừng nên vì nhất thời xúc động mà trả giá bằng cả sinh mạng."
Trước khi phát động kiếm trận, Thiên Cơ Tử cố ý uy hiếp. Chỉ cần Diệp Thu nhận thua, thừa nhận đạo thống Bất Lão Sơn cường đại hơn Bổ Thiên Giáo, vậy ông ta có thể cân nhắc buông tha Diệp Thu.
Dù sao lần này Thiên Cơ Tử chỉ vì sơn bảo mà đến, nếu sử dụng kiếm trận này khiến cho linh lực tiêu hao quá lớn, đối với cuộc chiến về sau sẽ không khỏi thua thiệt.
Tuy nhiên, Diệp Thu giống như không có ý nhận thua mà cúi đầu tiếp tục nghiên cứu đồ văn trên mặt đất.
Qua hồi lâu, hắn đột nhiên ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Ta thấy kiếm trận này tựa hồ cũng không có gì đặc biệt.”
"Cuồng vọng!" Thiên Cơ Tử nhất thời tức giận quát lên.
Ông ta đã lui cho Diệp Thu một đường thoát nhưng hắn lại không cảm kích mà còn lên tiếng trào phúng truyền thừa của Bất Lão Sơn.
Thiên Cơ Tử đã hoàn toàn nổi giận. Ông ta đang muốn phát động kiếm trận thì đột nhiên có một cỗ kiếm ý kinh người xuất hiện.
Trong phút chốc, một thanh cự kiếm lơ lửng trên trời dần dần hiển lộ thân hình.
Biến hóa trong nháy mắt này khiến cho tất cả mọi người ở đây đều không kịp phản ứng.
Chỉ thấy Diệp Thu từng bước bay lên không, nhàn nhã lững thững đi tới Thiên Uyên và đứng thẳng bên dưới cự kiếm.
Uy áp từ cỗ kiếm thế hủy thiên diệt địa kia trong nháy mắt đã phủ xuống, khiến cho người xem cảm thấy hít thở không thông.
"Cái này..."
"Đây mới thật sự là kiếm trận!"
Tất cả mọi người đều kinh hãi thất sắc.
Dưới thanh cự kiếm kia, cỏ cây trong vòng trăm dặm giống như có một luồng gió xuân thổi qua mà nhanh chóng khởi sắc lại như lúc ban đầu.
Trong phút chốc, Diệp Thu lại một lần nữa ngưng tụ ra Vạn Kiếm chi thế, dưới sự gia trì của lĩnh vực Chu Thiên mà bày ra sát trận.
Những đạo kiếm khí này tỏa ra khí tức để cho mọi người có thể rõ ràng cảm giác được kiếm ý của Diệp Thu so với trước đó cường đại hơn mấy trăm lần.
"Trời ạ! Đây là kiếm quyết gì vậy? Quá biến thái đi!"
So với kiếm trận này thì Thái Hư kiếm trận quả thực là không biết giấu mặt vào đâu.
Diệp Thu đã bày ra một đạo kiếm trận, cự kiếm treo lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, một cỗ kiếm thế kinh thiên trong nháy mắt bộc phát.
Giờ phút này Diệp Thu trông như một vị kiếm tiên, mười phần tiên khí.
Diệp Thu bình thản nói:
"Tới đi! Cái gọi là truyền thừa Chí Tôn của Bất Lão Sơn ta đã thấy được."
"Ừm, nói thế nào nhỉ, cũng bình thường thôi."
"Hiện tại ta cũng nên cho ngươi kiến thức một chút cái kiếm pháp mà ngươi coi thường của Tử Hà Phong đến cùng là như thế nào."
"Thời gian của ta có hạn, một kiếm này ngươi nếu có thể tiếp nhận thì chuyện hôm nay ta có thể coi như chưa từng xảy ra."
"Đi!"
Vừa dứt lời, thanh cự kiếm trên bầu trời kia đã chậm rãi khởi động.
Một cỗ cảm giác áp bách kinh người nhanh chóng hạ xuống.
Khuôn mặt Thiên Cơ Tử lộ ra vẻ sợ hãi, đối mặt với một kiếm này ông ta đã không dám lưu thủ nữa mà bộc phát ra toàn lực. Thực lực nửa bước Chí Tôn của ông ta cuối cùng đã phải dùng ra.
Chỉ thấy tay phải của Thiên Cơ Tử huy kiếm, tay trái xuất ra một chiếc đỉnh, đột nhiên chĩa cái đỉnh này lên.
Một cỗ lực lượng cường đại phóng ra, trăm dặm hoang nguyên nhanh chóng biến thành một mảnh hỗn độn.
Ầm!!!
Cự kiếm chém xuống làm phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, thiên địa xung quanh rung lên một hồi. Ngay cả bốn con đại hung Chí Tôn đang đại chiến kịch liệt cũng đều phải ném tới kinh ngạc ánh mắt.
Phụt!!!
Thiên Cơ Tử phun ra một ngụm tiên huyết, dù ông ta liều mạng nhưng cuối cùng vẫn chỉ miễn cưỡng chặn một kiếm này.
Tuy nhiên rất đáng tiếc, ông ta đã bị trọng thương và còn suýt nữa mất mạng.
Vừa rồi Thiên Cơ Tử đã mơ hồ cảm thấy khí tức tử vong bao trùm toàn thân mình, một kiếm kia áp bách ông ta đến nổi thần hồn đều phải hứng chịu sự đè ép mãnh liệt.
"Kiếm trận này… quá mạnh!"
Loại lý do này cũng không thể nào miêu tả hết được độ kinh khủng của kiếm trận kia.
Tất cả mọi người đều nhìn đến ngây người về phía Diệp Thu, nhãn thần ngoại trừ vẻ kính sợ ra thì còn có cả thán phục vị Diệp chân nhân trẻ tuổi này.
Lúc này đâu còn có người dám chất vấn thực lực của hắn hay nói hắn cuồng vọng.
Hắn cuồng vọng cái gì chứ? Hắn chỉ ăn ngay nói thật mà thôi!
"Thiên sư huynh. . ." Chiến đấu kết thúc, mấy người Lý Đạo Nguyên, Lý Trường Không lập tức tiến lên đỡ lấy Thiên Cơ Tử, thi triển bí pháp bảo vệ tâm mạch của ông ta.
Chốc lát sau, Diệp Thu chậm rãi từ trên trời hạ xuống, đi tới bên cạnh Thiên Cơ Tử và đón lấy cái ánh mắt hoài nghi nhân sinh của Thiên Cơ Tử.