Trầm tư một lát, Diệp Thu đột nhiên nói ra: "Truyền thừa Chí Tôn của Bất Lão sơn cũng chỉ đến thế mà thôi."
Phụt!!!
Thiên Cơ Tử lại phun ra một ngụm tiên huyết, ông ta đã triệt để bất tỉnh.
Đám người nhìn xem mà giật mình.
"Mẹ nó, miệng lưỡi giết người, sắc như dao cạo. . ."
"Âm hiểm quá! Thiên Cơ Tử vốn đã sức cùng lực kiệt mà hắn còn bồi thêm một kích trí mạng như vậy nữa."
Diệp Thu nói xong liền không quay đầu nhanh chóng rời đi. Mục đích của hắn đã đạt được, lưu lại thêm nữa cũng không quá phù hợp.
"Thiên sư huynh, ngươi tỉnh lại đi..." Nhìn thấy Thiên Cơ Tử bị bất tỉnh nhân sự, bọn người Lý Trường Không chân tay luống cuống nhìn thật sâu Diệp Thu một cái rồi lại nhìn xem đám người vây xem.
Trong lòng bọn họ minh bạch, hôm nay thanh danh của Bất Lão sơn xây dựng lâu nay đã xem như đổ xông đổ bể.
Thiên Cơ Tử đường đường là Đại trưởng lão Bất Lão sơn mà ngay cả một vị thủ tọa của Tử Hà phong cũng đánh không lại.
Việc này nếu mà truyền đi thì về sau Bất Lão sơn cũng đừng nghĩ thu được đồ đệ nào có thiên phú tuyệt hảo. Vì chỉ cần trẻ nhỏ hơi có chút thiên phú thì cũng sẽ không lựa chọn Bất Lão sơn.
"Đi!" Lý Đạo Nguyên để lại một câu âm lãnh và cõng Thiên Cơ Tử mang theo tâm trạng cực kỳ tức giận mà rời đi.
Lúc này bọn hắn còn lưu lại sẽ chỉ càng thêm mất mặt hơn thôi.
"Chết tiệt..." Trong một sơn động, Thiên Cơ Tử một lần nữa tỉnh lại, hồi tưởng lại một màn vừa rồi mà liền phát ra tiếng hét chói tai.
"Diệp Thu... Ta và ngươi thế bất lưỡng lập." Trong ánh mắt âm độc của ông ta tràn đầy sát ý nói ra.
Thiên Cơ Tử cảm thụ được từng trận đau đớn truyền đến, thấy thân thể mình đang dần dần trở thành gỗ mục mà ông ta hối hận không thôi.
Thiên Cơ Tử không thể tin được vì sao thực lực của Diệp Thu lại mạnh như vậy?
Ngay cả khi ông ta đã đạt tới nửa bước Chí Tôn mà cũng không thể đánh thắng hắn.
Nếu như để cho Diệp Thu phát triển tiếp, vậy nói không chừng tương lai Bổ Thiên Giáo sẽ có thêm một vị Huyền Thiên đạo nhân thứ hai.
"Hừ, Diệp Thu, ngươi chờ đó cho ta, mối thù hôm nay ta sẽ nhớ kỹ."
"Đợi lão phu đột phá Chí Tôn cảnh thì sẽ trở về tìm ngươi tính sổ."
Thiên Cơ Tử mang ánh mắt ác độc tức giận mắng một câu, sau đó bắt đầu điều tức thân thể rồi liên tiếp ăn mấy viên đan dược vào mới bình ổn lại được khí tức.
"Thiên sSư huynh, ngươi không sao chứ?" Lý Đạo Nguyên lo lắng hỏi.
Thiên Cơ Tử lạnh lùng nhìn hắn một cái. Trong lòng ông ta rõ ràng mình bị rơi vào thế cục bây giờ đều hoàn toàn xuất phát từ sự xúi giục của Lý Đạo Nguyên.
Thiên Cơ Tử càng nghĩ càng tức mà lập tức vỗ Lý Đạo Nguyên một cái bay rớt ra ngoài, nặng nề đụng vào vách đá.
Đám người Lý Trường Không thấy một màn này mà run như cầy sấy nhưng cũng không dám nhiều lời.
Thiên Cơ Tử lạnh lùng nhìn xem đám người Lý Trường Không và cũng lười nói gì thêm.
Hôm nay mặt mũi của Bất Lão Sơn đã bị ông ta làm mất sạch rồi.
Chuyện này một khi truyền ra ngoài thì đối với Bất Lão Sơn mà nói tuyệt đối là một loại đả kích cực lớn. Đặc biệt là câu nói kia của Diệp Thu: Truyền thừa Chí Tôn của Bất Lão Sơn chỉ có như vậy thôi sao?
Đây không thể nghi ngờ là sự đả kích mang tính hủy diệt, đối với tương lai phát triển của Bất Lão sơn sẽ có ảnh hưởng cực lớn.
Bất Lão sơn không bằng Bổ Thiên giáo đã là sự thật, giờ phút này cũng không có cách nào thay đổi. Trừ phi Thiên Cơ Tử có thể đạt được kỳ ngộ trong lần xuất sơn này mà thành công đột phá Chí Tôn cảnh để tìm về mặt mũi.
"Các ngươi đều đi ra ngoài đi, đợi ta điều tức khôi phục một chút." Thiên Cơ Tử hạ lệnh.
Ông ta nhìn Lý Đạo Nguyên thật sâu một cái và thật sự rất muốn một cái tát đập chết hắn, nhưng lại cân nhắc đến việc hắn những năm qua đã vì Bất Lão Sơn mà làm ra không ít cống hiến nên cuối cùng vẫn phải nhịn xuống.
"Chuyện hôm nay ta không muốn so đo nhiều, vô luận đúng hay sai thì hết thảy chờ trở về núi lại nói."
"Mảnh chi địa này đã nổi lên đại thế, rất nhanh sẽ nghênh đón một hồi huyết chiến, đây chính là lúc dùng người."
"Ta hi vọng ngươi có thể lập công chuộc tội, nếu như ngươi biểu hiện tốt và có thể giúp sức cho ta thì chuyện cũ xem như chưa từng xảy ra."
Lý Đạo Nguyên nghe vậy thì liền mừng rỡ, hắn bây giờ giống như thấy được một tia hi vọng trong đêm tối mà vội vàng đáp lại: "Đại sư huynh yên tâm, ta nhất định sẽ lưu ý hành động để trợ giúp Bất Lão sơn thánh địa lấy lại tôn nghiêm."
"Được rồi, các ngươi ra ngoài đi." Thiên Cơ Tử mặt không chút thay đổi mói.
Sau đó ông ta nhanh chóng tiến vào trạng thái minh tưởng vì phải trong thời gian ngắn nhất khôi phục lại sức lực để kịp tranh đoạt thời cục.
Diệp Thu không biết chính vì trận chiến hôm nay của hắn cộng thêm trận chiến tối hôm qua mà hắn đã hoàn toàn thành danh khi có mặt trong một vị trí thái đẩu.
Giờ phút này, cỗ nhiệt danh của hắn một lần nữa bao trùm toàn bộ cảnh nội của Đông Hoang. Một truyền mười, mười truyền trăm, một cái tên vang dội đã hoành không xuất thế: Bạch Y Kiếm Tiên, Diệp Thu!
Đáng tiếc hắn đối với chuyện này hoàn toàn không biết, mà chỉ yên lặng trở lại trong đội ngũ của Tiêu gia.