Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 181 - Chương 181 - Phù Dao Nhìn Lén

Chương 181 - Phù Dao Nhìn Lén
Chương 181 - Phù Dao Nhìn Lén

"Ta nghe cha ta nói rằng lão già kia chính là nhân vật cấp bậc thái đẩu, có tu vi nửa bước Chí Tôn nhưng cũng bị ngài dùng một kiếm đánh cho ngã ngựa." Tiêu Dật lại vuốt mông ngựa Diệp Thu, trên mặt hắn tràn đầy vẻ sùng bái.

Diệp Thu cười mà không nói.

Tiêu Chiến phụ họa: "Tu vi của chân nhân càng ngày càng cao thâm khó lường, cứ tiếp tục như vậy chắc hẳn không bao lâu nữa liền có thể đạt tới Chí Tôn cảnh trong truyền thuyết. Quả thực không thể tin được, chân nhân quả thực cho chúng ta kinh hỉ quá lớn."

Tiêu Chiến lúc này nội tâm kích động vô cùng. Ông ta thật sự đã đánh trúng bảo bối.

Thiên Cơ Tử nửa bước Chí Tôn mà cũng bị Diệp Thu nhẹ nhàng dùng một kiếm đánh bại, đây là loại tồn tại khủng bố gì?

Có hắn che chở Tiêu gia thì về sau còn có ai dám trêu chọc Tiêu gia nữa?

Kẻ nào muốn bắt nạt Tiêu gia thì cũng phải tự hỏi xem có chán sống hay không?

Đối mặt với cha con bọn hắn người tung kẻ hứng mà Diệp Thu bình tĩnh tự nhiên, nói: "Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới."

"Đây mà là chuyện nhỏ ư?" Tiêu Dật trợn trắng mắt thốt lên.

Nếu như đây đều là chuyện nhỏ thì trên đời này còn có chuyện gì lớn nữa cơ chứ?

"Xú tiểu tử, ngươi thì biết cái gì? Đối với cao nhân mà nói loại chuyện này căn bản không đáng giá nhắc tới. Bất kỳ một vị cao nhân đắc đạo nào tròng long cũng chỉ có một tín niệm, đó chính là chứng đạo thành tiên. Ngoài ra bất cứ chuyện gì cũng chỉ là một chút phiền toái trên đường thành tiên mà thôi." Tiêu Chiến răn dạy con trai mình, trong lòng ông ta càng thêm sùng bái Diệp Thu.

Tâm tính của Diệp Thu đã sớm đạt tới cảnh giới cực cao, cho dù đối mặt với sự khen ngợi như vậy mà hắn vẫn có thể bảo trì thong dong bình tĩnh.

Chỉ riêng luận về tâm tính thì rất nhiều người đều đã không cách nào so sánh được với hắn.

Tiêu Chiến cảm thấy rất may mắn với việc chính mình lúc trước đã có một cái quyết định anh minh, đó là đem tương lai của Tiêu gia chốt hạ vào cửa của Diệp Thu.

Ngay cả cường giả như Thiên Cơ Tử mà cũng không phải là đối thủ của Diệp Thu, vậy tương lai còn có ai dám trêu chọc Tiêu gia?

Quan trọng nhất là con trai ông ta giờ phút này đang đi theo bên người Diệp Thu, tương lai của hắn chỉ sợ sẽ cao không lường được.

Diệp Thu âm thầm bật cười trong lòng, lắc đầu không thôi. Loại hư danh như vậy làm cho sống lưng hắn có chút nặng nề khi gánh vác.

Khương Giới Chi chậm rãi từ xa đi tới, liên tục tán thưởng: "Ha ha ha, không nghĩ tới, thật không nghĩ tới thực lực của Diệp đạo hữu lại kinh người như thế. Ngay cả Thiên Cơ Tử mà dưới tay đạo hữu cũng không chiếm được chút tiện nghi nào."

Khương Giới Chi thở dài tiếp tục nói: "Diệp đạo hữu hôm nay xuất ra một kiếm này có thể nói là kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, khiến cho lão phu cũng phải toát ra một thân mồ hôi lạnh. Nếu vừa rồi người đối mặt với kiếm trận này là lão phu thì có lẽ cái mạng nhỏ này của lão phu hôm nay liền xong rồi."

Khương Giới Chi nói ra cảm thán phát ra từ nội tâm, vì biểu hiện kinh diễm của Diệp Thu quả thật quá kinh người.

Trường Giang sóng sau đè sóng trước, muôn đời đều là như thế. Có lẽ những lão gia hỏa như ông ta sớm nên rời khỏi cái sân khấu này thôi.

Diệp Thu mỉm cười nói: "Khương chân nhân khiêm tốn rồi! Diệp mỗ tu vi còn thấp, sao dám vượt qua mặt các vị tiền bối được!"

Nói đến đây bản thân Diệp Thu cũng vui vẻ. Hắn chủ yếu là kiếm tu mà tên Thiên Cơ Tử kia chọn gì không chọn lại bày ra kiếm trận để công kích hắn.

Loại cảm giác này giống như là có người ngu ngốc đi chọn lựa lĩnh vực mà hắn am hiểu nhất vậy, đây không phải là đưa mặt ra cho hắn đánh sao?

Với sự giúp sức này Diệp Thu không ngại mà thuận tay dập tắt sự kiêu ngạo của Thiên Cơ Tử.

Khương Giới Chi cười mà không nói, người bên ngoài có lẽ sẽ tin lời Diệp Thu nhưng ông ta cũng không cho là như vậy.

Chẳng lẽ Diệp Thu chỉ biết dung kiếm thôi sao?

Đáp án chắc chắn là không!

Cuộc chiến đấu vừa rồi Khương Giới Chi là người thấy rõ ràng nhất, ánh sáng lưu động của phù văn giữa hai ngón tay Diệp Thu chính là một bộ phù văn có bí thuật rất mạnh.

Tuy rằng nhìn thấu nhưng hắn cũng không có vạch trần.

Phù Dao cẩn thận đứng sau Khương Giới Chi, dùng mắt phượng len lén đánh giá Diệp Thu, trong mắt tràn ngập sự sùng bái.

Trận chiến vừa rồi làm cho nàng chân chính ý thức được sự khủng bố của Diệp Thu.

Nàng khó có thể tin được một người ở độ tuổi lớn hơn không bao nhiêu so với nàng mà thực lực lại khủng bố như thế.

Thế nhân đều sùng bái cường giả, Phù Dao cũng không ngoại lệ, huống chi vị cường giả này lại còn rất trẻ tuổi, đẹp trai, không giống như những lão già kia.

Hơn nữa cách làm người của hắn tao nhã phong trần, tâm ý thoải mái, không lúc nào là không hấp dẫn nàng.

Ánh mắt của Phù Dao len lén đánh giá Diệp Thu, đối diện với hắn nàng lúc nào cũng có loại cảm giác trái tim mình gia tốc lên.

Nàng cẩn thận nhìn Diệp Thu từng li từng tí giống như làm kẻ trộm, không dám để cho hắn phát hiện ra dị thường của nàng.

Bình Luận (0)
Comment