Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 182 - Chương 182 - Vội Vàng

Chương 182 - Vội Vàng
Chương 182 - Vội Vàng

Diệp Thu lại nói: "Thế nhân đều nói kiếm thuật của ta thông thần, kỳ thật một kiếm này của ta cho tới bây giờ cũng chỉ mới có thể lĩnh ngộ được một, hai phần."

"Cái gì? Chỉ mới lĩnh ngộ được một, hai phần?"

Trong lúc nhất thời, mọi người khó có thể tin được những lời này dĩ nhiên là từ trong miệng Diệp Thu nói ra.

Ngươi nhắc lại một chút cho ta với, đây còn là tiếng người sao?

Mới lĩnh ngộ được một, hai phần mà liền đuổi theo chém giết Thôn Thiên Tước, và thiếu chút nữa đã chém chết Thiên Cơ Tử sao?

Vậy nếu để cho ngươi hoàn toàn lĩnh hội được chân chính kiếm ý thì chẳng phải là muốn đâm thủng cả trời rồi ư?

"Đi theo tiền bối lâu như vậy mà ta vẫn luôn không phát hiện nguyên lai ngài có sở thích trang bức." Tiêu Dật không khỏi tặc lưỡi thầm than.

Diệp chân nhân đúng là người trong nghề, ta rất bội phục tại sao ngài lại có thể nghiêm túc nói ra một câu như vậy.

Ha ha ha, ta muốn học chiêu này!

Nhìn như là Diệp Thu tự hạ thấp mình, nhưng kì thực là đang giả vờ đến khi không ai ngờ tới lại xuất thủ làm cho mọi người bất ngờ không kịp đề phòng.

Tiêu Dật phảng phất như nhìn ra một chân trời bí điển hoàn toàn mới, nội tâm hắn âm thầm vui mừng ghi nhớ tinh túy của chiêu này.

Những lời này của Diệp Thu khiến cho mọi người ở đây bất ngờ không kịp đề phòng.

“Chiêu kiếm này có thể mạnh như vậy thì nó chẳng phải là thần kỹ rồi sao?"

"Điều này sao có thể? Thần kỹ chính là bí thuật cường đại nhất thế gian, cho dù đưa ngươi bí tịch thì ngươi cũng không cách nào tu luyện. Nó yêu cầu phải có ngộ tính cực cao cộng thêm khảo nghiệm khủng bố, cho dù là trời sinh thánh thể cũng khó có thể lĩnh ngộ ra ảo diệu trong đó."

"Chẳng lẽ thể chất của Diệp Thu so với trời sinh thánh thể còn khủng bố hơn?"

Mọi người đều kinh hãi, sắc mặt Khương Giới Chi thì càng ngưng trọng.

Ông ta nhìn không ra thể chất của Diệp Thu, nhưng nếu như Diệp Thu thật sự có thể nắm giữ thần kỹ vậy thể chất của hắn tuyệt đối là tiên thể vô thượng chân chính.

Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của bọn họ mà Diệp Thu không khỏi cười thầm.

Kỳ thật hắn chính là từ tầng thứ thấp nhất đi lên, hôm nay nhất thời cao hứng mà thuận miệng nói ra một câu, lại không nghĩ tới hắn đã đả kích bọn họ lớn như vậy.

Phù Dao do dự hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói:

"Diệp tiền bối, ngài quá khiêm tốn rồi! Phù Dao bình sinh gặp qua không ít cường giả nhưng còn chưa bao giờ gặp qua cường giả như tiền bối.”

“Vừa rồi tiền bối dùng một kiếm kia giống như một vị kiếm tiên, tựa như một vị trích tiên thất lạc phàm trần vậy. Ngài tu sái tùy tâm, nhưng lại không mất đi sự bá đạo. Ngài nhàn nhã bước đi giữa thương khung như một vị đế vương chấp chưởng vạn đạo."

"Nhất kiếm nhất niệm càng có vạn loại biến hóa, khiến cho người ta nhìn đến hoa cả mắt. Kiếm pháp như vậy làm sao có thể chỉ lĩnh ngộ được một, hai phàn trong đó. Ta chỉ sợ Diệp tiền bối đã sớm thông hiểu hết nó rồi."

Diệp Thu có chút ngoài ý muốn mà nhìn nàng một cái. Nha đầu này cũng rất thông minh!

Diệp Thu cười nói: "Ha ha ha, tiểu nha đầu, ngươi cũng thông minh đấy. Đọc tâm thuật cộng thêm vài phương diện so với hai đồ nhi của ta dường như ngươi còn tốt hơn một bậc. Ta rất coi trọng ngươi, thành tựu trong tương lai của ngươi là không thể hạn lượng."

Trong mắt Phù Dao hiện lên một tia mừng thầm, thầm nghĩ: "Ta đã chiếm được sự tán dương của ngài ấy rồi sao?"

"Đa tạ tiền bối khích lệ!" Phù Dao ôn nhu cười nói.

Một làn gió mát thổi qua mái tóc nàng, trên khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của nàng còn mang theo một tia đỏ ửng, trông thu hút vô cùng.

Ánh mắt Diệp Thu hiện lên một tia tà ác mà đột nhiên thở dài nói: "Đáng tiếc ngươi không phải là đồ nhi của ta, bằng không ta khẳng định sẽ dốc túi truyền thụ cho ngươi các sở học mạnh nhất. Đáng tiếc, đáng tiếc..."

Một tiếng thở dài này để cho Khương Giới Chi có một tia cảm giác nguy cơ.

Ý hắn là sao?

Đang trước mặt ta mà liền muốn cướp người ư?

Ta coi ngươi là bằng hữu mà ngươi lại đánh chủ ý lên đồ đệ của ta hả?

Giỏi lắm, bụng dạ tên này thật thâm sâu khó lường!

Khương Giới Chi quay đầu nhìn Phù Dao một cái, phát hiện lúc Diệp Thu nói ra những lời này thì ánh mắt nàng đã hiện lên một tia mừng thầm giống như đang mong đợi điều gì đó.

Đây là tín hiệu xấu đối với Khương Giới Chi!

"Khụ khụ..." Khương Giới Chi ho khan một tiếng, ông ta nhất định phải đứng ra nói gì đó nếu không chỉ sợ đồ nhi ngoan của mình sẽ bị cướp đi.

Khương Giới Chi đã hao phí tinh lực, tài lực, tài nguyên nhiều năm như vậy để thật vất vả bồi dưỡng ra một vị thánh nữ kế thừa thánh đia Dao Trì trong tương lai.

Nếu cứ như vậy mà bị người ta cướp đi thì mọi cố gắng nhiều năm của ông ta chẳng phải là đã đổ xuống sông xuống biển rồi sao?

Chuyện này không thể được! Ta cái gì cũng có thể không quan tâm, duy chỉ có Phù Dao là tuyệt đối không thể có việc gì!

"Nói đùa, nói đùa! Diệp đạo hữu tuổi còn trẻ mà đã có tu vi cao như thế, vậy đồ nhi của ngươi khẳng định cũng là kỳ tài ngút trời. Đồ nhi của ta tư chất ngu dốt, làm sao có thể lọt được vào pháp nhãn của Diệp đạo hữu. Diệp đạo hữu đã chọc cười ta rồi."

Diệp Thu liền vui vẻ trong lòng, hắn vội vàng mà lão nhân này cũng vội vàng không kém!

Bình Luận (0)
Comment