Đang chuẩn bị nói chuyện, lúc này Tiêu Dật bên cạnh đầu óc co rút, chen vào nói: "Aiii, Phù Dao tiên tử, ta nói với ngươi rồi, tiền bối nhà ta ở trong Bổ Thiên giáo nổi danh đối tốt với đệ tử. Cái gì bảo khí, linh đan diệu dược, hay cả công pháp thiên giai nói truyền liền truyền, tuyệt đối không mập mờ. Cho dù là một khối bảo cốt di chủng Thần Tàng Ngũ Cảnh cũng không do dự mà trực tiếp đưa cho đồ đệ."
Lời này vừa nói ra toàn trường đều ngây ngẩn cả người.
"Vãi chưởng! Một khối Bảo Cốt Ngũ Cảnh nói đưa liền đưa sao?"
"Đây còn là đệ tử ư? Ngay cả là người thân cũng không thể hào phóng như vậy được?"
Tất cả mọi người ở đây đều chấn kinh, mà đợt trợ công này của Tiêu Dật đã chọc cười Diệp Thu.
Tên tiểu tử này tại thời khắc mấu chốt quả thật đánh đúng vào chỗ nhạy cảm.
Phù Dao nghe xong mà nội tâm liền chấn kinh. Trên đời này thật sự có vị sư tôn tốt như vậy sao?
"Khụ khụ..." Khương Giới Chi lại một lần nữa ho khan, ông ta đột nhiên có chút sợ hãi mà nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tiêu Dật một cái.
Ông ta luống cuống nhìn thoáng qua phía trên rồi vội vàng chuyển đề tài: "Diệp đạo hữu, ngươi cảm thấy trận chiến đấu này đám hung thú kia sẽ đánh tới khi nào?"
Diệp Thu khoát tay nói: "Còn lâu! Cứ để chúng đánh đi, chúng ta tiếp tục nói về đề tài vừa rồi.”
Khuôn mặt già nua của Khương Giới Chi tối sầm lại, trên mặt ông ta phảng phất như xuất hiện ba cái hắc tuyến.
Mẹ kiếp! Tên này thực sự đang muốn gây khó dễ cho ta đúng không?
Tức chết lão phu rồi! Nếu không phải ta đánh không lại hắn thì ta thật muốn vung cho hắn một cái tát đến ngất đi.
"Đồ nhi, mấy ngày nay ngươi đã bôn ba bên ngoài chắc hẳn cũng mệt mỏi rồi, ngươi mau mau trở về nghỉ ngơi đi."
"Lúc trước ta đã lấy mấy viên đan dược từ chỗ Hàn thúc của ngươi, ngươi cầm lấy và thừa dịp trong khoảng thời gian này điều tức lại một chút."
Khương Giới Chi thay đổi sách lược mà chuyển dời lực chú ý của Phù Dao khỏi Diệp Thu.
Đối với lời dặn dò của sư tôn thì Phù Dao còn muốn nói gì thêm nhưng không dám bất tuân, cho nên nàng chỉ có thể nhu thuận gật đầu nói: "Vâng, đệ tử đi ngay đây." "Ừm, đi đi." Cái mặt mo của Khương Giới Chi cuối cùng cũng nặn ra vẻ tươi cười, ông ta nhìn về phía Diệp Thu lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Không đối phó được các ngươi thì ta còn có biện pháp khác!
Nhìn xem Phù Dao rời đi, cuộc nháo kịch này cuối cùng cũng kết thúc trong tiếc nuối, ngay cả Tiêu Dật cũng cảm thấy đáng tiếc, nói: Aiii, lão nhân này quá xấu tính, vậy mà dùng loại biện pháp này để ép Phù Dao tiên tử rời đi.
Thấy cái miệng của Tiêu Dật lẩm nhẩm chửi mà Khương Giới quả thật muốn một bàn tay chụp chết hắn.
Nếu không phải rơi vào tình thế ta không bằng người thì lão tử hôm nay sẽ vặt cái miệng còn hôi sữa của ngươi ngay lập tức!
Tiểu tử này quá ghê gớm, vậy mà liên hợp cùng một chỗ với Diệp Thu muốn đào góc tường nhà ta!
Cũng may là ta phản ứng kịp thời, nếu không hôm nay có thể kết xuống một khỏa hạt giống phản sư tại trong lòng Phù Dao rồi từ đó nảy mầm.
Khương Giới Chi cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, Khương Giới Chi hít sâu một hơi, ánh mắt tràn đầy rung động mà nhìn xem Diệp Thu.
Gia hỏa này đối với đệ tử thật sự tốt như vậy sao? Hắn có thể đem tất cả tài nguyên đều đưa cho đồ đệ ư? Chẳng lẽ chính hắn cũng không cần tu luyện?"
Khương Giới Chi không nghĩ ra, từ xưa tới nay ông ta cũng coi là người có kiến thức rộng rãi, nhưng còn chưa bao giờ thấy qua 1 ai đối với đệ tử chưa từng tàng tư giống như Diệp Thu.
Tại bên trong Đại Hoang, thứ quý giá nhất ngoại trừ bí pháp thì còn là tài nguyên tu luyện.
Nhưng tài nguyên của mỗi người rất có hạn, cho nên ai nấy đều vô cùng coi trọng tài nguyên.
Môn hạ đệ tử càng nhiều thì khẳng định việc phân phối sẽ không đủ, cho nên sự thiếu hụt là điều tất nhiên.
Vả lại cũng không có khả năng tất cả thứ gì cũng đều cho đệ tử, vì những tài nguyên kia chính là thứ cần tốn hao cả nửa đời người mới lấy được, chính mình cũng không nỡ dùng thì sao có thể đưa cho người khác? Trừ phi là đầu óc có bệnh!
Cho nên Khương Giới Chi không nghĩ ra Diệp Thu dựa vào cái gì mà có thể làm được như vậy?
Vào lúc Khương Giới Chi vẫn còn đang suy tư thì bỗng nhiên...
Ầm!!!
Chỉ nghe một tiếng nổ vang rung trời, trong chốc lát đất rung núi chuyển, mặt đất đã nứt ra một cái khe cực lớn.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Đám người vội vàng nhìn về phía bầu trời, chỉ gặp Chu Yếm cầm trong tay cự bổng đột nhiên nện một cái ở trên lưng Cự Quy.
Thôn Thiên Tước đáp xuống muốn lấy đi cỗ quan tài chứa sơn bảo kia, lúc này Cự Quy liền phát ra mấy tiếng gầm thét và nâng lên hai chân dẫm mạnh xuống mặt đất.
Trong chốc lát, mặt đất rung chuyển, lờ mờ trong cuộc hỗn độn phát ra một đạo ánh sáng.
Một cỗ sức mạnh mang tính hủy diệt bộc phát ra xung quanh.
Chỉ gặp một đạo kim quang phóng lên tận trời, một tòa Đế mộ chậm rãi mở ra.
"Trời ạ! Đế mộ vậy mà mở ra!"
"Mọi người nhanh xông vào đoạt lấy Đế khí!"
Chỉ sau một giây, toàn bộ đám đông đã bộc phát một trận náo động, vô số tu sĩ Nhân tộc chen chúc nhau lao vào Đế mộ.