Grào!!!
Toan Nghê phát ra tiếng gầm giận dữ, một đạo thiểm điện đột nhiên đánh xuống đầu một tên tu sĩ, tên xui xẻo đó trong nháy mắt đã bị đánh thành huyết vụ.
"Đế mộ mở ra sao?" Diệp Thu biến sắc, hắn cũng không có gấp gáp tiến vào Đế mộ, mà là quan sát tứ đại hung thú Chí Tôn ở trên núi.
Tại khoảnh khắc Đế mộ mở ra, Cự Quy đột nhiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi, thân thể nó hóa thành một cái kim quang màu vàng và tiến nhanh vào trong Đế mộ rồi biến mất không thấy đâu.
Tam đại hung thú lập tức gấp gáp mà vội vàng vọt tới muốn tìm ra Cự Quy.
Sự biến hóa này làm cho tất cả mọi người đều có chút vội vàng không kịp chuẩn bị.
Diệp Thu lập tức kịp phản ứng mà thuấn di mấy cái liền vọt vào bên trong Đế mộ.
Sau khi tiến vào bên trong Đế mộ, hắn nhanh chóng thấy được một thân ảnh quen thuộc.
Không sai, người này chính là Thiên Cơ Tử.
Diệp Thu cũng không để ý đến ông tâ mà là đuổi theo thân ảnh của Thôn Thiên Tước.
Đế mộ mở ra liền mang ý nghĩa một trận tranh đấu sắp bắt đầu.
Mở đầu cho trận bạo động này là một đợt sóng xung kích cường đại, bởi vì đây là mộ huyệt của Đại Đế đã phủ bụi vài vạn năm, cỗ lực lượng kia đọng lại nhiều năm nay đã triệt để bạo phát ra.
Tu sĩ tu vi thấp một chút căn bản không cách nào ngăn cản cỗ lực lượng áp bách này, bọn họ chỉ có thể ở bên ngoài quan sát chờ đến khi cỗ lực lượng này tiêu giảm.
Diệp Thu một thân xông vào Đế mộ như đắm chìm trong một mảnh bờ biển hư vô.
Tình huống bên trong cùng trong tưởng tượng của hắn hoàn toàn không giống nhau.
Đây cũng không phải là mê cung chôn dấu dưới lòng đất, mà là một cái tiểu thế giới rất đặc biệt. Đây dường như là một cái thế giới hoàn toàn độc lập.
Thế giới này là một biển máu, khác với phong cảnh tú lệ bên ngoài, bên trong giống như là Tu La luyện ngục vậy.
Bầu trời nhuốm máu, hải dương huyết sắc, xương khô trải dài hàng trăm dặm, thiên địa ảm đạm.
Một cỗ mùi máu tươi truyền đến khiến cho Diệp Thu nhướng mày, loại mùi này làm cho người ta rất buồn nôn.
Hắn nhìn về phía biển xa có một đầu Cự Quy đang ngụp lặn trong đó và hướng thiên môn bơi qua.
Phía sau nó, Thôn Thiên Tước đang liều mạng đuổi theo, Toan Nghê và Chu Yếm cũng theo sát phía sau.
Diệp Thu không chút do dự mà lập tức đuổi theo, sau khi trải qua một mảnh hư vô hắn đột nhiên phát hiện mình đã xông vào một lĩnh vực kỳ quái.
Diệp Thu đã bị truyền tống đi.Hắn đứng sừng sững tại chỗ, quan sát tình huống xung quanh một chút rồi rơi vào bên trong trầm tư.
Đây là lĩnh vực sao?
Nếu đây là một lĩnh vực thì hết sức kỳ quái, Diệp Thu vừa bước qua biển máu là đã cảm nhận được một cỗ lực lượng kỳ quái đang kiểm tra tu vi của hắn. Sau khi kiểm tra xong nó liền truyền tống hắn đến nơi đây.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Diệp Thu rốt cuộc hiểu được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Nguyên lai cái Đế mộ này là một cái thế giới lĩnh vực không gian.
Mỗi người tiến vào nơi này đều sẽ bị truyền tống tới nơi có tu vi ngang với mình.
Lĩnh vực mà Diệp Thu rơi vào lúc này chính là lĩnh vực của Giáo Chủ cảnh.
"Aiii, đây không phải là khiến cho ta chậm trễ hơn sao." Diệp Thu than thở.
So với Đế mộ này thì thứ mà hắn coi trọng là sơn bảo trên lưng Cự Quy hơn.
Chỉ tiếc cảnh giới của hắn không đủ để tiến vào lĩnh vực của Chí Tôn cảnh, cho nên hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng nó rời đi.
"Xem ra ta phải nhanh chóng đột phá Chí Tôn cảnh, nếu không sơn bảo kia sợ là không với tới được." Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Thu nghiêm túc suy nghĩ một phen và quyết định phải xông lên Chí Tôn cảnh.
Nhưng cho dù Diệp Thu có Tiên Thiên Cực Đạo Quả trợ giúp, nhưng hắn muốn đắp nặn thân thể Chí Tôn cũng phải tốn thời gian rất dài. Không biết lúc hắn đột phá thì bó còn kịp hay không?
"Mặc kệ, trước tiên ta cần tìm một chỗ yên tĩnh để bế quan một chút."
Chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể như thế, Diệp Thu nhìn quanh bốn phía một phen và bay về phía trước.
Hắn biết Thiên Cơ Tử cũng đã tiến vào nơi này, nhưng mà dường như ông ta đã bị truyền đi tương đối xa, cho nên Diệp Thu cũng không có cơ hội gặp được ông ta.
Xuyên qua một đường bờ biển, bỗng nhiên lòng bàn chân Diệp Thu truyền đến một đợt hàn khí.
Diệp Thu nhướng mày, chỉ thấy dưới mặt biển là một con cá mập lớn đang há miệng nhe răng lao về phía Diệp Thu.
"Biến!" Diệp Thu giận dữ mắng một tiếng.
Hắn đột nhiên vỗ xuống một chưởng, trong nháy mắt Càn Khôn Vô Cực Thủ đã phát động, con cá mập xui xẻo kia trực tiếp bị Diệp Thu cho một chưởng vỡ vụn.
Rất nhanh sau đó, một khối bảo cốt hiện ra và Diệp Thu thuận tay nhận lấy.
Hắn đi tới trước một ngọn núi lớn, chỉ cảm thấy nơi đó linh khí truyền đến rất nồng đậm, Diệp Thu tò mò mà muốn đi lên xem xét.
Hắn nhẹ nhàng đẩy vào một mặt vách đá, vừa đi vào thì hắn đột nhiên bị một màn trước mắt làm cho kinh sợ.
"Đây là động thiên phúc địa sao?" Diệp Thu kinh ngạc nhìn sơn động phía trước, đây giống như là tiên thiên động cảnh, tâm tình của hắn phức tạp không thôi.
Ở giữa sơn động có một đạo linh tuyền phát ra linh khí vô cùng nồng đậm, xem ra nó chính là từ nơi này phát ra.
Điều càng làm cho Diệp Thu kinh ngạc chính là, toàn bộ động thiên phúc địa này đã bị người nào đó bố trí xuống một cái trận pháp thời gian. Tốc độ dòng thời gian bên trong hoàn toàn khác với bên ngoài.
Nói cách khác, Diệp Thu ở bên trong mười ngày thì chẳng khác nào là một ngày ở bên ngoài.