Sau khi hiểu rõ những tin tức này, Diệp Thu nhất thời vui vẻ, vì hiện tại hắn thiếu nhất chính là thời gian.
Có trận pháp thời gian này trợ giúp thì hắn hẳn là rất nhanh có thể đột phá Chí Tôn cảnh.
Nói làm là làm, Diệp Thu trong nháy mắt nhảy vào bên trong linh tuyền rồi chậm rãi ngồi xuống.
Hắn từ trong ngọc trữ vật lấy Tiên Thiên Cực Đạo Quả.
"He he, đã đến lúc phải dùng ngươi rồi." Trên mặt Diệp Thu nở một nụ cười, bình tâm tĩnh khí rồi nhanh chóng một ngụm nuốt vào.
Trong phút chốc, một cỗ lực lượng khủng bố đã tràn vào trong cơ thể của hắn.
Lực lượng Tiên Thiên Cực Đạo Quả bộc phát khiến cho Diệp Thu cảm giác được linh hồn của mình tựa hồ đắc đạo thăng hoa.
Trong Phù Hải, đóa hoa đại đạo đã nở rộ kia đang được lực lượng này tẩm bổ.
"Ngộ tính tăng lên gấp trăm lần!"
Diệp Thu hít sâu một hơi khí lạnh, dưới sự trợ giúp của Tiên Thiên Cực Đạo Quả ngộ tính của hắn nhanh chóng tăng lên.
Nguyên Thủy Chân Giải đã từng bị hắn tìm hiểu hồi lâu cũng không hiểu thấu mà vào giờ khắc này đã hoàn toàn lĩnh ngộ.
Nhờ vào sức mạnh kinh người này mà Diệp Thu biết đã đến lúc đúc nặn thân thể Chí Tôn.
Trong nháy mắt hắn tiến vào trạng thái minh tưởng, Diệp Thu bắt đầu cảm ngộ pháp tắc, tẩy lễ thần hồn, dung luyện thân thể.
Một ngày, hai ngày,...
Rất nhanh sau đó, một tháng liền trôi qua. Nhưng mà ở bên ngoài cũng chỉ trải qua ba ngày mà thôi.
Diệp Thu đang không ngừng rèn luyện thân thể của mình, khiến nó đạt tới trạng thái hoàn mỹ.
Ngoài ra hắn còn phải cảm ngộ pháp tắc, lĩnh ngộ Chí Tôn chi lực.
Chuyện này cần hao tốn rất nhiều thời gian, nếu không phải như thế thì lúc trước khi thu được Tiên Thiên Cực Đạo quả là hắn đã sớm bế quan đột phá rồi.
Trong thời gian Diệp Thu rèn luyện thân thể, ở bên ngoài đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đế mộ hiện thế đưa tới một đợt đại náo động, toàn bộ danh gia thánh địa tại Đông Hoang đều xuất động tất cả trưởng lão, đệ tử.
"Ha ha ha, cơ hội trời cho này chúng ta há có thể bỏ qua sao?"
"Nếu có thể ở trong Đế mộ thu hoạch một, hai phần thì so với mười năm khổ tu có lẽ còn sướng hơn."
Theo thời gian, càng ngày càng nhiều người kéo đến, đội ngũ của Bổ Thiên giáo cũng lục tục xuất hiện.
Minh Nguyệt mang theo một đám đệ tử của Thiên Thủy Phong lặng lẽ đi tới cửa vào và nhìn xem tòa Đế mộ kia, trong mắt ai nấy đều tràn đầy kinh hỉ.
"Sư tôn, chúng ta sẽ đi vào bây giờ sao?" Liễu Như Yên dò hỏi.
Minh Nguyệt lắc đầu, nói: "Bây giờ còn không phải là lúc tiến vào Đế mộ. Chờ cỗ lực lượng kia tiêu giảm một chút và đại môn triệt để mở ra thì chúng ta mới có thể đi vào."
Cả đám đệ tử đều gật đầu, nhìn biển người trong mảnh chi địa kia mà trong lòng bọn họ thập phần rung động.
Các nàng còn chưa từng gặp qua nhiều người tụ tập một chỗ như vậy, một mảnh hoang nguyên đều bị người chen chúc chật kín.
"Kỳ quái, tại sao ta không thấy Diệp sư thúc của các ngươi nhỉ?" Minh Nguyệt tuần tra chung quanh hồi lâu, trong lòng thập phần hoang mang mà tò mò hỏi.
Liễu Như Yên nghe vậy cũng kiểm tra rất lâu, nhưng cũng không thấy Diệp Thu.
Nhưng mà nàng ngược lại là thấy được hai đạo thân ảnh quen thuộc.
"Ồ, đó không phải là hai vị sư muội của Tử Hà Phong sao?”
Minh Nguyệt sửng sốt một chút, phát hiện trong đội ngũ cách đó không xa có hai thân ảnh thập phần kinh diễm. Đó chính là Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi.
Lúc này các nàng đều mang thần sắc lo lắng nhìn về cửa vào Đế mộ, trong lòng vô cùng bàng hoàng.
Ngày hôm qua các nàng liền nhận được tin tức do Tiêu Dật truyền về núi, hắn nói Đế mộ mở ra và sư tôn của các nàng đã đi vào trước một bước.
Biết được tin tức này làm hai cô nương rất sốt ruột trong lòng, cả hai cũng không để ý tới cái gì mà lập tức xuống núi.
Lâm Thanh Trúc còn muốn hỏi một chút tin tức của Tiêu Dật lẫn Diệp Thu, nhưng đột nhiên cảm giác được phía sau có người đến mà quay đầu lại nhìn.
"Bái kiến Minh Nguyệt chân nhân." Lâm Thanh Trúc lập tức hành lễ.
Minh Nguyệt biểu tình cổ quái nhìn về phía sau các nàng, hỏi: "Sư tôn của các ngươi đâu?"
Lâm Thanh Trúc lắc đầu, vì nàng cũng không biết Diệp Thu hiện tại đang ở đâu.
Không có được tin tức mình muốn nên ánh mắt Minh Nguyệt có chút thất vọng.
Diệp Thu đi xuống núi trước nàng một bước, mấy ngày sau nàng liền nghe được sự tích của Diệp Thu mà trong lòng cũng vô cùng vui vẻ.
Nàng vốn định xuống núi để cùng hắn hội hợp, nhưng không nghĩ tới vừa đi tới nơi thì phát hiện hắn căn bản không có ở đây.
"Gia hỏa này chạy đi đâu không biết, ngay cả một chút thông tin cũng không để lại, làm ta lo lắng muốn chết." Minh Nguyệt bất mãn thầm nói.
Nàng đang muốn nói cái gì thì Tiêu Dật lúc này chỉ vào đại môn phía trước, nói: "Diệp tiền bối đã đi vào.”
"Đi vào á?" Minh Nguyệt sửng sốt một chút, đưa mắt nhìn về phía đại môn đang phát ra ánh sáng màu vàng kia.
Sau đó vẻ mặt của nàng trầm xuống, quay đầu lại nói với Liễu Như Yên phía sau: "Các ngươi ở lại đây đi, đừng có chạy loạn khắp nơi, chờ các sư bá phía sau đuổi đến rồi nghe theo an bài của bọn họ.”
“Sư tôn, ngài định đi đâu?" Liễu Như Yên khó hiểu, hỏi.
Chỉ nghe Minh Nguyệt dùng ánh mắt kiên định, nói: "Ta đi vào Đế mộ tìm Diệp sư thúc của các ngươi."
Nói xong màng liền hướng về phía đại môn mà xông vào.
Hiện tại Minh Nguyệt đã đột phá Giáo Chủ cảnh, đối mặt cỗ áp lực kia cũng miễn cưỡng có thể chống đỡ mà rất thuận lợi tiến vào Đế mộ.