Nhìn bóng lưng Minh Nguyệt rời đi, Tiêu Dật sờ sờ cằm như có điều suy nghĩ, nói:
"Minh Nguyệt chân nhân này không phải là thích Diệp tiền bối đấy chứ?"
"Ừm, rất có thể! Nhìn vẻ mặt sốt ruột của nàng thì nhất định là rất lo lắng cho an nguy của Diệp tiền bối, cho nên mới vội vã đi vào Đế mộ."
"He he, không nghĩ tới Diệp tiền bối ngoại trừ một tay kiếm thuật tạo nghệ thông thiên và kỹ thuật trang bức cũng xuất thần nhập hóa, mà ngay cả kỹ thuật trêu chọc muội muội cũng lợi hại như vậy."
"Không được, chiêu này ta cũng muốn học. Chờ ta học xong về sau thì mỹ nữ nào thoát được tay ta nữa chứ? He he he..."
Tiêu Dật mang vẻ mặt tà ác thầm nói.
"Lâm sư tỷ, ngươi nói xem sư tôn ở bên trong Đế mộ kia có thể gặp phải nguy hiểm gì hay không?" Triệu Uyển Nhi lo lắng hỏi, lòng nàng nhớ nhung Diệp Thu lâu nay làm nụ cười trên mặt đều biến mất.
Lâm Thanh Trúc lắc đầu, nói: "Sẽ không đâu, sư tôn của chúng ta mạnh như vậy thì chắc chắn sẽ không gặp phải nguy hiểm gì cả.”
Tiêu Dật an ủi:
"Thanh Trúc tỷ, Uyển Nhi tỷ, các ngươi cũng không cần lo lắng, lấy thực lực của Diệp tiền bối cùng với đầu óc thông minh của ngài ấy thì làm sao có thể gặp phải nguy hiểm được. Cho dù gặp thì ngài ấy cũng có thể kịp thời hóa giải, không có việc gì hết. Các ngươi vẫn là nên suy nghĩ trước lát nữa sẽ làm cái gì đi."
"Các ngươi có thấy hay không, lần này Đế Mộ xuất hiện cơ hồ đã đem hơn phân nửa danh gia thánh địa tại Đông Hoang đều kinh động. Rất nhiều cường giả đã nhiều năm chưa xuất thế, thiên chi kiêu tử thành danh đã lâu mà cũng đều tới đây.”
Lâm Thanh Trúc nghe vậy liền sửng sốt nhìn quanh chung quanh một chút, rất nhanh nàng liền thấy được mấy gương mặt quen thuộc.
Thiên Trì Thánh Tử, Hạc Vô Song.
Dao Trì Thánh Nữ, Phù Dao tiên tử.
Cùng với Cố Hải Đường của thư viện Trục Lộc cũng đều tới.
Lâm Thanh Trúc lâm vào bên trong một trận trầm tư, nếu là một tháng trước nàng và những người này còn có một đoạn chênh lệch, nhưng dưới sự trợ giúp của Diệp Thu thì nàng và bọn họ kỳ thật đã không còn chênh lệch bao nhiêu.
Đợi thời điểm Đế mộ chính thức mở ra những người này có thể chính là đối thủ của nàng.
Trận giao phong này rốt cuộc ai mới là thiên tài chân chính thì chắc hẳn rất nhanh sẽ thấy kết quả.
Lâm Thanh Trúc đối với mình rất có lòng tin, trong khoảng thời gian này nàng luôn bế quan khổ luyện, tu vi đã đột phá tới Vô Cự cảnh, hơn nữa Tu La Trảm cũng đã học tới mức tinh thông.
Nhìn những người này mà Lâm Thanh Trúc lộ ra vẻ tươi cười khó có được, trong lòng thầm nghĩ: "Yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không bại bởi bọn họ khiến cho Tử Hà Phong mất mặt và để sư tôn thất vọng đâu."
So với dục vọng thắng bại của Lâm Thanh Trúc thì Triệu Uyển Nhi lại có vẻ hiền lành hơn một chút, nàng chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua đám người chung quanh.
"Ừm, quả thật lần này có rất nhiều cao thủ, kỳ thật còn có không ít thiên chi kiêu tử thành danh đã lâu. Các đại danh sơn thánh địa cơ hồ đều đã xuất động, thật sự là một lần thịnh hội nhân gian hiếm thấy." Triệu Uyển Nhi cười nói.
Tiêu Dật lại mở miệng nói: "Thôi, mặc kệ bọn hắn là thiên tài gì, tới một người thì Thanh Trúc tỷ liền chém một người. Trong mắt ta Thanh Trúc tỷ mới hoàn toàn xứng đáng là thiên tài.”
Lâm Thanh Trúc liền lườm hắn một cái.
Cái công phu vuốt mông ngựa này của ngươi có thể đừng áp dụng lên người ta được không? Triệu Uyển Nhi bất mãn nói: "Như thế nào mà trong mắt ngươi cũng chỉ có Thanh Trúc tỷ sao, còn ta rất kém cỏi sao?"
"He he, đương nhiên là không phải vậy! Uyển Nhi tỷ cũng ưu tú như Thanh Trúc tỷ thôi! Nhưng ta cảm giác ta cũng không kém, vì ta cũng có tư thái của Đại Đế."
Tiêu Dật ti tiện nói ra, lúc này phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói khinh thường.
"Chà, thế đạo này làm sao vậy nhỉ, ngay cả a miêu a cẩu mà cũng đều dám vỗ ngực tự xưng mình có Đại Đế chi tư sao?"
Lời này vừa nói ra làm đám người ở đây đều nhướng mày, ngay cả Tiêu Dật cũng khó chịu nhìn lại. Chỉ thấy bên cạnh hắn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một vị nam tử mặc trường sam, tướng mạo tuấn dật.
Nhìn thấy người này thì Tiêu Dật sửng sốt một chút. Đó chính là Lục Ngôn của Chí Tôn điện.
Người này hắn vừa vặn nhận biết, nổi danh cùng với Hạc Vô Song và Phù Dao, là truyền nhân của Chí Tôn điện.
"Sao lại là hắn?" Trong lòng Tiêu Dật run lên.
Hắn còn không dám cuồng vọng đến mức đối nghịch cùng với Lục Ngôn.
Người này là truyền nhân của Chí Tôn điện, thân phận rất đặc thù, địa vị vô cùng tôn quý, cũng không phải một tên Tiêu đại thiếu gia như hắn có thể so sánh được.
Tuy rằng Tiêu Dật hiện tại đang đi theo bên người Diệp Thu, nhưng Diệp Thu cũng chưa bao giờ biểu thị qua chân chính thu hắn làm đồ đệ, cho nên thân phận của hắn vẫn như cũ không có gì thay đổi.
Trong lòng Tiêu Dật ẩn giấu một tia nghẹn khuất, hắn thập phần khác thường mà không có phản bác.
Điều này đã đưa tới Lâm Thanh Trúc nghi hoặc, vì dựa theo tính cách thông thường của Tiêu Dật thì không phải hắn đã sớm không nhịn được rồi sao?
Hôm nay tại sao hắn lại sợ hãi như vậy?