Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 187 - Chương 187 - Giằng Co

Chương 187 - Giằng Co
Chương 187 - Giằng Co

Tựa hồ phát hiện sự nghi hoặc của Lâm Thanh Trúc , Tiêu Dật nhỏ giọng giải thích: "Thanh Trúc tỷ, người này chính là truyền nhân của Chí Tôn điện, họ Lục tên Ngôn, cùng Hạc Vô Song và Phù Dao tiên tử nổi danh. Thực lực của hắn có thể nói là sâu không lường được, hơn nữa còn là người nổi danh có thù tất báo, tâm ngoan thủ lạt. Chúng ta vẫn là không nên trêu chọc hắn."

Tiêu Dật liến thoắng giải thích, hai người nghe xong mà lập tức hiểu được.

"Lục Ngôn sao?” Lâm Thanh Trúc nhướng mày nói.

Người này vừa đến liền mang theo địch ý rất lớn, điều này làm cho nàng rất khó chịu. Nhưng nghĩ lại thì...

"Ừm, quên đi! Hôm nay sư tôn không có ở đây nên chúng ta không đi gây chuyện thì tốt hơn."

"Nếu như chỉ là một tên Lục Ngôn thì chưa đủ gây ra áp lực, chỉ sợ phía sau hắn còn đi theo vài lão quái vật."

Lâm Thanh Trúc lắc đầu nói vì không muốn so đo.

Nhưng ai ngờ Lục Ngôn đột nhiên đem mũi nhọn nhắm ngay nàng, nói: "Ta nghe nói qua ngươi là đại đồ đệ của Tử Hà phong, Lâm Thanh Trúc đúng không?"

Lâm Thanh Trúc sửng sốt một chút, tâm tình thập phần khó hiểu. Hắn làm sao có thể nghe được danh tính của mình chứ?

Nàng chỉ nhẹ nhàng gật đầu mà không nói gì.

Lục Ngôn trêu tức cười nói: "Ta nghe nói Diệp chân nhân của Tử Hà Phong được người đời đặt cho danh xưng là Bạch Y Kiếm Tiên, kiếm thuật thông thần, không biết đồ đệ của hắn có bao nhiêu phần đảm lượng đây? Hay cũng chỉ là phường du thủ du thực, võ công mèo cào được thiên hạ đồn thổi quá mức?"

Lời này vừa nói ra thì nét mặt của Lâm Thanh Trúc liền lạnh đi rất nhiều.

Nàng ngay từ đầu tỏ ra nhún nhường cũng không phải là do nàng e ngại, mà là nàng không muốn mang phiền phức vào người.

Nhưng Lục Ngôn ngàn vạn lần không nên chửi bới sư tôn của nàng như vậy.

Trong lòng nàng người khác nói nàng thế nào nàng đều không để tâm đến, nhưng điểm giới hạn của nàng là không được đụng đến sư tôn của nàng.

"Phải hay không thì ngươi cũng có thể tới thử một chút." Khí thế Lâm Thanh Trúc đột nhiên lạnh xuống, Huyền Băng cốt trong chốc lát phát ra từng trận hàn khí rét lạnh thấu xương.

Trong thoáng chốc, bầu không khí áp bức nhanh chóng đọng lại, đám người chung quanh tựa hồ cảm thấy sắp bộc phát chiến đấu nên hết sức ăn ý mà không ai bảo ai mà tránh ra xa.

Lục Ngôn trêu tức nhìn về phía Lâm Thanh Trúc, nói:

"Tiểu cô nương, xem ra ngươi rất có lòng tin! Không biết là ngươi lấy dũng khí ở đâu mà dám nói chuyện với ta như vậy? "

"Ừm, Ngươi rất tốt vì đã thành công đưa tới sự chú ý của ta."

Lục Ngôn từ đầu tới cuối vẫn luôn duy trì lấy tư thái cao cao tại thượng, trong chốc lát một cỗ khí thế kinh người đã bộc phát từ trên thân hắn.

"Vô Cự cảnh!"

Khí tức mạnh mẽ bạo phát làm cho đám người chung quanh liền cảm giác được.

Cách đó không xa, Hạc Vô Song cũng quăng tới ánh mắt kinh ngạc. Hắn phát hiện Lâm Thanh Trúc đang cùng Lục Ngôn giằng co.

Hạc Vô Song duỗi ra lưng rồng, hoạt động gân cốt một chút, cười nói: "Ha ha ha, tên tiểu gia hỏa này lại đi khi dễ một tiểu cô nương à? Đã ngươi muốn chơi thì ta liền bồi ngươi chơi đùa một lúc vậy."

Vừa dứt lời hắn liền hướng về phía hai người mà đi, đi đến một nửa thì hắn đột nhiên ngừng lại.

Chỉ gặp Lục Ngôn sau khi bộc phát ra khí tức Vô Cự cảnh mà Lâm Thanh Trúc vậy mà vẫn cười lạnh, sau đó một cỗ khí tức kinh người trong nháy mắt đã bạo phát ra từ trên thân nàng.

"Ồ, Vô Cự cảnh sao?" Diệp Vô Song liền ngây ngẩn cả người.

Lâm Thanh Trúc phát tán ra khí tức kia không phải chỉ khi nào đạt tới Vô Cự cảnh mới có sao?

Nàng tu luyện nhanh như vậy ư?

Vào lần trước khi thấy nàng ở hội võ, lúc ấy Lâm Thanh Trúc không phải mới chỉ là Thiên Tướng cửu phẩm thôi sao?

Trong thời gian ngắn như vậy mà nàng đã đột phá đến Vô Cự cảnh rồi ư?

"Ai da, Diệp chân nhân chơi cũng lớn quá đi! Không lẽ ngay cả Ngộ Đạo Quả kia mà ngài ấy cũng đưa cho nàng sao?" Trong lòng Hạc Vô Song cũng bắt đầu chết lặng.

Từ khi bắt đầu nhận biết Diệp Thu, lần nào gặp lại hắn cũng thấy Diệp Thu đưa cho đệ tử của mình toàn là những kỳ trân dị bảo quý hiếm có. Đều là loại đồ vật mà hắn chưa từng thấy qua.

Đây là kiểu sư tôn gì vậy? Vì cái gì mà ta không có vận khí tốt như thế?

Cũng tốt, xem như ta cũng không cần xuất thủ nữa rồi!

Phát hiện Lâm Thanh Trúc bộc phát ra khí tức Vô Cự cảnh, Hạc Vô Song cũng nhanh chóng thu hồi ý định xuất thủ.

"Vô Cự cảnh sao?" Cảm nhận được Lâm Thanh Trúc phát tán ra khí tức hùng mạnh, Lục Ngôn nhướng mày, trong đầu hắn mơ hồ cảm thấy một tia cảnh giác.

Hắn vốn cho rằng Lâm Thanh Trúc tối đa cũng chỉ là Thiên Tướng cửu phẩm, chứ không có khả năng đạt tới Vô Cự cảnh. Bởi vì đám thiên tài như bọn hắn được vinh danh là thiên chi kiêu tử mà cũng mới vừa mới đột phá Vô Cự cảnh không lâu.

Còn Lâm Thanh Trúc không hề có tiếng tăm gì, chỉ là một vị đệ tử bình thường của Tử Hà phong, nàng nổi danh cũng bởi vì là đại đồ đệ của vị kiếm tiên Diệp Thu mà thôi.

"Nàng làm sao có thể đột phá Vô Cự cảnh chứ? Thật có ý tứ! Xem ra ta đã thực sự coi thường nàng rồi!" Lục Ngôn giật mình, vừa cười vừa nói, nét mặt dần trở nên nghiêm túc.

Hắn thân là thiên chi kiêu tử nên có lòng tin nhất định đối với tu vi của mình.

Tu vi của Lâm Thanh Trúc cũng chỉ là gợi lên một chút hưng thú của hắn mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment