"Nếu ngươi và ta đã đồng cấp thì khi giao thủ ta cũng không mang tiếng là khi dễ ngươi! Hôm nay liền để ta tới thử một lần xem đại đồ đệ của Kiếm Tiên đến cùng là có bao nhiêu đảm lượng."
Lục Ngôn vừa dứt lời, trong tay hắn đã xuất hiện một thanh đao đen như mực tản ra từng tầng sát khí.
Có thể cảm giác được thanh đao này đã từng giết qua rất nhiều người, bởi vậy trên thân đao mang theo một mùi máu tanh cùng sát khí vô cùng nặng.
Lâm Thanh Trúc không nói một lời, chỉ yên lặng nắm chặt Tử Hà kiếm trong tay. Giữa đôi mày phượng lộ ra một tia kiếm quang, trong lúc vô hình kiếm ý đã hình thành.
"Chí Tôn điện sao? Tới đi!” Lời nói lạnh nhạt của nàng truyền ra thì cũng đã rút kiếm.
Trong nháy mắt, một cỗ hàn ý lạnh như băng đã bộc phát. Khí tức băng hàn đến cực hạn dần dần mãnh liệt, trong lúc nhất thời tất cả mọi người ở đây đều bị kinh diễm.
Phía sau Lục Ngôn, một vị trưởng lão của Chí Tôn điện ngưng trọng sắc mặt nhìn Lâm Thanh Trúc.
"Huyền Băng Cốt sao? Cô nương này có thiên phú cũng coi như không tệ! Giang hồ đều đồn đại Diệp Thu có kiếm thuật thông thần, được đặt cho danh xưng là Bạch Y kiếm tiên. Không biết đồ đệ của hắn rốt cuộc đã học được từ hắn bao nhiêu bản lĩnh?"
Sau khi trầm tư một lát, vị lão giả này đã chấp nhận hành vi của Lục Ngôn, chủ yếu là ông ta cũng rất tò mò đối với thực lực của Diệp Thu.
Lâm Thanh Trúc đã là đồ đệ của hắn thì chắc hẳn cũng kế thừa một ít tuyệt học của hắn.
Có lẽ từ trên người Lâm Thanh Trúc đại khái có thể nhìn ra một chút thực lực của Diệp Thu.
Hơn nữa, Chí Tôn điện thân là đạo thống Thượng Cổ truyền thừa nhiều năm, có địa vị cực cao. Trong khoảng thời gian này Bổ Thiên giáo danh tiếng đang thịnh, mơ hồ có chút áp chế các thánh địa khác. Vừa vặn có thể mượn cơ hội lần này để chèn ép Bổ Thiên Giáo một chút.
Nếu như Lục Ngôn thắng thì điều này đối với thanh danh của Chí Tôn điện chỉ tăng chứ không giảm. Dù sao đây cũng là đại đệ tử của vị kiếm tiên Diệp Thu mà.
Về phần Lục Ngôn có thể chiến thắng Lâm Thanh Trúc hay không thì điều này dường như không nằm trong phạm vi suy nghĩ của ông ta.
Bởi vì một tiểu nha đầu vô danh tiểu tốt làm sao có thể đánh thắng thiên chi kiêu tử đã thành danh nhiều năm?
Cho nên ông ta có sự tin tưởng cực cao đối với Lục Ngôn, loại tự tin này bắt nguồn từ thiên phú kinh người của Lục Ngôn.
Yên lặng hồi lâu, Lục Ngôn nhìn thanh hắc đao trong tay mình rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Thanh Trúc.
Nụ cười trêu tức trên mặt hắn vẫn đang duy trì, phảng phất như từ đầu đến cuối hắn đều không có đem Lâm Thanh Trúc để vào mắt.
Hắn bày ra tư thế kiêu ngạo, cao cao tại thượng vô cùng nhuần nhuyễn.
Theo chiến ý của hai người dâng lên, bầu không khí tại hiện trường cũng bị đè nén xuống. Rất nhiều người tỏ ra hứng thú với màn kịch này mà lien tục bình luận. Ai cũng muốn nhìn xem cái gọi là đại đồ đệ của kiếm tiên đến cùng có bản lĩnh gì.
"Ha ha ha, cao đồ của kiếm tiên chắc hẳn sẽ không yếu đâu nhỉ? Lần này chúng ta có trò hay để xem rồi!"
"Tên Lục Ngôn kia và Hạc Vô Song cũng được xưng là tuyệt đại song kiêu, thành danh đã nhiều năm, thực lực tất nhiên không cần nghi ngờ, ta nghiêng cửa thắng về hắn hơn."
Mọi người nghị luận một trận thì trận chiến phía trên rốt cục cũng bắt đầu.
Chỉ thấy Lục Ngôn là người ra chiêu trước, thanh bảo đao đen kịt trong tay hắn lập tức chém tới, tốc độ vô cùng nhanh chóng và lăng lệ.
Trong đao mang ẩn chứa sát khí kinh người làm cho người ta phải sợ hãi.
Nhưng mà Lâm Thanh Trúc cũng không hề hoảng hốt, nàng nghiêng người một cái là đã có thể tránh thoát một đao này.
Nàng nhẹ nhàng nâng chân phải lên rồi giậm xuống dưới đất một cái, thân thể nàng nhẹ như chim yến mà chậm rãi lui về phía sau.
Lâm Thanh Trúc không muốn ra tay ngay lúc này, mà là muốn nhìn xem Lục Ngôn rốt cuộc có bao nhiêu thủ đoạn.
"Có chút ý tứ!" Thấy mình rút đao chém vào khoảng không mà Lục Ngôn chẳng những không giận, ngược lại hắn còn lộ ra nụ cười hưng phấn.
Bước đầu giao thủ hắn đã có thể cảm giác được Lâm Thanh Trúc là người có kinh nghiệm chiến đấu khá là phong phú. Điều này đã khiến cho hắn hứng thú với lần giao thủ này, đương nhiên cũng không hơn là bao.
"Trốn à? Ta xem ngươi trốn đi đâu?" Lục Ngôn cười lạnh nói và lần nữa vung đao.
Một đao chém ra nhìn qua như một đao hời hợt, nhưng đường đao lại có rất nhiều biến ảo trong đó.
Đám người xem có thể đồng thời nhìn ra mấy vạn đao ảnh, hơn nữa tốc độ còn cực nhanh, mỗi một đao đều ảo diệu vô tận.
Đao khí chậm rãi chém tới, nhìn như chậm chạp nhưng lại có quỹ tích khó có thể đoán trước được sẽ tới từ phía nào.
Lâm Thanh Trúc nhướng mày, đao khí kia đã khóa chặt nàng, lúc này nàng chỉ có thể ứng đối mà không thể né tránh nữa.
Nàng vốn định quan sát một chút mà không nghĩ tới đối phương lại không cho nàng cơ hội.
Trong nháy mắt, Tử Hà kiếm ở trong tay nàng xoay tròn vài vòng rồi dựng đứng ở trước ngực, ngón tay Lâm Thanh Trúc nhẹ nhàng xẹt qua thân kiếm.
"Ngươi đã muốn nhìn xem ta rốt cuộc có bao nhiêu đảm lượng sao? Vậy tốt thôi, ta sẽ thành toàn cho ngươi!"
Âm thanh lạnh lẽo vô cùng của nàng giống như một thanh lợi kiếm xuyên thẳng linh hồn, Lục Ngôn liền run lên trong lòng.