Minh Nguyệt cảm kích nhìn Thông Thiên Đạo Nhân một cái, nói: "Đa tạ Thông Thiên chân nhân, ta xin đi trước một bước, các ngươi cứ tiếp tục."
Lần này nàng tiến vào đây là vì đi tìm Diệp Thu, cũng không có thời gian nói nhảm với Thiên Cơ Tử.
Sau khi tạm biệt hai người, Minh Nguyệt một đường truy tìm khí tức của Diệp Thu mà nhanh chóng bay về phía đông.
Rất nhanh nàng liền đến bờ biển ở phía đông và phát hiện ra thi thể của con cá mập kia.
Trong lòng nàng càng thêm kiên định vào phán đoán của Thông Thiên Đạo Nhân mà tiếp tục bay về phía ngọn núi ở xa xa.
Giờ phút này, bên trong động thiên phúc địa, Diệp Thu vẫn đang rèn đúc thân thể Chí Tôn.
Ngoại giới đã qua ba ngày, mà hắn ở chỗ này thời gian đã qua tương đương một tháng.
Dưới một tháng này thân thể Diệp Thu dần dần thay đổi.
Thân thể hắn lộ ra phù văn màu vàng, đó chính là phù văn từ Bảo Cốt Chân Long.
Giờ phút này Diệp Thu đang mượn sức mạnh từ phù văn của bảo cốt chân long để đúc ra thân thể Chí Tôn của mình.
Nếu có thể thành công thì thân thể của hắn có thể đạt tới trạng thái hoàn mỹ.
Không chỉ có hiệu quả khôi phục kinh người, mà lực phòng ngự càng là đạt tới đỉnh cao.
"Đã đến lúc cuối cùng rồi."
Đã rèn luyện một tháng, tâm tình Diệp Thu có chút kích động.
Thân thể của hắn đã tiếp cận tới trạng thái hoàn mỹ, mà cảnh giới cũng đang bắt đầu chậm rãi tăng lên, rất nhanh liền có thể bước qua cái lằn ranh biên giới đột phá.
Chỉ thấy ở sâu trong Phủ Hả của Diệp Thui, bên cạnh một đóa đạo hoa đang nở rộ lại có một đóa đạo hoa nữa cũng đang nở rộ và phát ra ánh sáng rực rỡ.
Chỉ cảm thấy một cỗ linh lực truyền tới linh tuyền, khiến cho Diệp Thu có loại cảm giác linh hồn mình đang thăng hoa.
"A... Cảm giác này quá thoải mái!"
Phảng phất như có thứ gì đó bị tắc nghẽn nhiều năm mà nay rốt cục đã được khơi thông, các kinh mạch trong khắp lục phủ ngũ tạng của Diệp Thu luân chuyển nhịp nhàng.
Nương theo cỗ lực lượng kinh người kia bộc phát ra, toàn bộ động thiên phúc địa đều run rẩy kịch liệt.
Ầm!!!
Chỉ nghe một tiếng nổ vang, quần áo trên người Diệp Thu lập tức rách tung tóe, lộ ra cơ bắp hoàn hảo.
Thân thể Chí Tôn của hắn đã được đúc thành công, khí chất cả người hắn đều đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Theo đó, bên trong Phủ Hải, một đóa đạo hoa đã nở ra hết cỡ, linh lực trong cơ thể hắn tựa hồ đã bị rút cạn.
Diệp Thu phát lực trong nháy mắt, tất cả linh lực trong động thiên phúc địa trong tích tắc đã hội tụ lại ở đỉnh đầu của hắn, hình thành một vòng xoáy thật lớn rồi tràn vào trong cơ thể hắn.
Cảm nhận được sức mạnh Chí Tôn trút xuống, Diệp Thu chấn động không thôi.
Cảm giác sảng khoái này thật tuyệt vời!
Không biết qua bao lâu, mấy vạn năm linh lực tích góp ở nơi đây hàng thiên niên kỷ rốt cục đã bị Diệp Thu hút sạch. Tu vi của hắn cuối cùng cũng bước vào Chí Tôn cảnh sơ kỳ.
Tuy nhiên, bởi vì không gian này đang nằm ở trong phạm vi Giáo Chủ cảnh, cho nên Diệp Thu chỉ có thể tạm thời áp chế tu vi để miễn cho bị truyền tống ra ngoài.
Diệp Thu chậm rãi mở mắt ra, trên mặt hắn tràn đầy nụ cười vui vẻ. Hắn nhìn quanh bốn phía thì liền phát hiện dòng linh tuyền kia đã bị mình hút khô.
Diệp Thu nhìn thoáng qua quần áo trên người mình thì thấy nó đã hoàn toàn bị phá hủy.
Diệp Thu liền đau lòng một trận.
"Đây đều là tiền a! Quần áo ta mới đặt làm còn chưa mặc đã nghiền mà đã hỏng một bộ rồi."
"May mà ta trước khi xuống núi đã chuẩn bị thêm vài bộ quần áo, bằng không bây giờ cứ như vậy tồng ngồng đi ra ngoài thì chỉ sợ sẽ lộ hết."
Diệp Thu thầm nhủ mình may mắn, từ trong ngọc trữ vật lấy ra một một bộ quần áo sạch sẽ.
Hắn chậm rãi nâng tay phải lên, cảm nhận một chút lực lượng hùng hồn ở trong cánh tay cùng với lực lượng cuồn cuộn không ngừng trong cơ thể, hắn nhất thời tự tin tăng vọt.
Nếu như Diệp Thu gặp lại Thôn Thiên Tước, hắn tuyệt đối có thể một kiếm chém rụng nó ngay lập tức.
Diệp Thu đang đắm chìm trong niềm vui đột phá, bỗng nhiên cửa động rung lên, tựa hồ có người nào đó muốn xông vào nơi này.
Diệp Thu nhướng mày phát hiện Minh Nguyệt đang cúi đầu, cẩn thận đẩy tấm cửa thạch bích để từ bên ngoài đi vào. Sau đó nàng vừa đi vừa quan sát hết sức cẩn thận.
Sau khi Diệp Thu phát hiện ra nàng, hứn đột nhiên nảy một ý nghĩ mà vội vàng phong bế hơi thở, sau đó trốn bên cạnh một tảng đá lớn.
Sau khi phong bế đi khí tức của mình, thần thức của Minh Nguyệt sẽ không thể kiểm tra được sự tồn tại của Diệp Thu, cho nên nàng chỉ có thể lo lắng mà đi vào bên trong, vừa đi vừa nhỏ giọng mắng: "Gia hỏa đáng chết này, rốt cuộc ngươi đang trốn ở đâu vậy? Khí tức của ngươi vừa rồi rõ ràng còn ở chỗ này, mà bây giờ nó lại biến mất. Diệp sư đệ, ngươi đang ở đâu?”
Minh Nguyệt có chút tức giận, nàng một đường truy tung khí tức của Diệp Thu, nhưng khí tức đến đây thì lại không còn dấu vết.