Minh Nguyệt nhìn dòng linh tuyền trước mắt đã bị hút khô, rồi nhìn quanh sơn động mà thân thể chợt run lên.
"Nơi này... Nơi này vậy mà có một cái trận pháp thời gian!"
Minh Nguyệt rất kinh ngạc, nhìn xem động thiên phúc địa trước mắt mà bước từng bước chậm rãi đi tới bên cạnh linh tuyền Diệp Thu vừa mới tu luyện rồi lâm vào một trận trầm tư.
Lúc này sơn động thập phần an tĩnh, đến một giọt nước rơi cũng có thể nghe thấy.
Đột nhiên.
"Hù..."
"A..."
Một âm thanh hù dọa từ phía sau truyền đến, cả Minh Nguyệt trở nên run rẩy.
Tiếng hù bất thình lình này chỉ sợ một ngươi yếu tim sẽ không thể chịu được.
Minh Nguyệt lúc này sắc mặt trắng bệch quay đầu lại nhìn, phát hiện người vừa rồi dĩ nhiên là Diệp Thu thì nàng nhất thời tức giận giậm chân.
"Ngươi có bệnh à?"
Minh Nguyệt kinh hồn chưa định, sắc mặt một mảnh trắng bệch.
Một khắc vừa rồi làm cho hai chân nàng đều mềm nhũn.
"Ha ha ha ha..." Diệp Thu sảng khoái phát ra tiếng cười.
Hắn cũng chỉ là nhất thời cao hứng muốn hù dọa một chút vị tiểu sư tỷ xinh đẹp này.
Vốn còn tưởng rằng với tâm cảnh mạnh mẽ của nàng thì trò đùa này hẳn là không thành. Ai nghĩ được Minh Nguyệt lại bị dọa sợ, mặt mũi đều trắng bệch, chợt nhìn làm cho người ta không tự giác có một loại cảm giác thương tiếc.
Đôi mắt nàng trong veo như nước, hiện ra một tầng nước mắt nhàn nhạt động lòng người, khiến cho ai nhìn vào cũng say mê.
Chỉ tiếc Diệp Thu hiện tại không còn lòng dạ nào thưởng thức mà chỉ cười hề hà lấy lòng.
"Tên tiểu quỷ nhà ngươi, ngươi còn cười được nữa à..."
"Tức chết ta rồi."
Minh Nguyệt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng lo lắng an nguy của Diệp Thu một đường mà theo tới đây. Người đã tìm được nhưng nàng chẳng những không có nửa điểm vui vẻ mà ngược lại rất tức giận.
Nói xong Minh Nguyệt liền muốn đưa tay đánh Diệp Thu để trả thù lại cơn tức vừa rồi bị dọa sợ.
Tuy nhiên cái nắm đấm nhỏ của nàng mềm nhũn vô lực, nhìn qua cũng không giống có ý báo thù, ngược lại có chút cảm giác liếc mắt đưa tình.
Diệp Thu không có phản kháng, mà lẳng lặng đứng tại chỗ để cho nàng trút giận.
Một lát sau, Minh Nguyệt cuối cùng từ từ bình ổn lại tâm tình, nàng thu tay về nhưng vẫn rất tức giận.
Diệp Thu buồn cười nhìn nàng, nói: "Sư tỷ, sao ngươi lại tới đây?
"Hừ, điều này ngươi phải hỏi chính ngươi ấy. Ngươi không nói không rằng đã tự mình đi truy bắt Thôn Thiên Tước, một lời cũng không để lại." Minh Nguyệt giận dỗi nói.
Diệp Thu nghe thấy vậy liền vui vẻ, đột nhiên đè thấp giọng nói tiến đến bên tai Minh Nguyệt thổi một hơi nói ra: "Sư tỷ, ngươi là đang lo lắng cho ta sao?"
"Đi chết đi, có quỷ mới lo lắng cho ngươi, ta chỉ là trùng hợp đi ngang qua nơi này mà thôi." Minh Nguyệt một mực phủ nhận, phảng phất như bị nhìn ra tâm sự, khuôn mặt đỏ lên.
Cảm nhận được bên tai mình Diệp Thu vừa mới thổi tới một dòng nhiệt lưu khiến cho nàng ngứa ngáy khó chịu, trong người có một loại cảm giác đặc biệt.
Diệp Thu cười cười, ra vẻ thất vọng nói: "Ồ, ta còn tưởng rằng sư tỷ lo lắng cho an nguy của ta, cho nên mới không ngại ngàn dặm xa xôi đến đây tìm ta chứ. Aiii, xem ra cuối cùng là ta đã tự mình đa tình rồi."
"Không phải vậy đâu…" Nhìn vẻ mặt thất vọng của Diệp Thu mà trong lòng Minh Nguyệt run lên, nàng còn cho rằng lời nói vừa rồi của mình đã làm tổn thương Diệp Thu nên có chút hối hận.
Nàng đúng là lo lắng cho Diệp Thu nên mới tìm tới.
Minh Nguyệt không đành lòng, đang muốn giải thích thì đột nhiên phát hiện một tia giảo hoạt trong mắt hắn. Nàng nhất thời hiểu được tên này lại đang lừa gạt nàng.
"Ngươi đi chết đi!" Minh Nguyệt tức giận giậm chân.
Nàng vốn còn tưởng rằng đây là một cơ hội để nàng biểu lộ chân tình, không nghĩ tới lại trúng phải mưu kế của hắn.
Minh Nguyệt tức giận thở hổn hển, lại nhanh như chớp bồi mấy quyền đánh vào ngực Diệp Thu.
Lúc này đột nhiên tảng đá dưới chân nàng trượt xuống rơi vào bên trong linh tuyền, Minh Nguyệt nhất thời mất đi trọng tâm, theo quán tính cũng rơi xuống theo. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Thu quyết đoán ra tay kéo nàng trở về.
Hắn một tay ôm Minh Nguyệt vào trong ngực, không chút khách khí siết nhẹ vòng tay chiếm chút tiện nghi.
Đây là cơ hội trời cho, không hưởng thì phí.
Cảm nhận được thân hình mềm mại trong lòng, một mùi thơm thoang thoảng truyền đến, Diệp Thu không ngại hít một hơi thật sâu.
Nhìn xuống!
Hít hà!
Quang cảnh này làm cho người ta khó có thể kiềm chế được. May mà hắn có định lực rất cao, cộng thêm tri thức kiếp trước nữa nên mới có thể kháng cự.
Lúc này trái tim nhỏ của Minh Nguyệt đã nhảy loạn thình thịch, nội tâm khẩn trương vô cùng.
Nàng cảm nhận được nhiệt khí từ cơ thể ấm áp của Diệp Thu, được hắn ôm vào trong ngực làm nàng có cảm giác mười phần an toàn.
Nội tâm Minh Nguyệt ngượng ngùng xấu hổ mà nhanh chóng đẩy hắn ra, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng thập phần động lòng người.
"Tên tiểu quỷ này, lại để cho ngươi chiếm tiện nghi rồi." Minh Nguyệt nhỏ giọng mắng.