Minh Nguyệt không biết mình làm sao mà vừa rồi trái tim đập nhanh như vậy, thậm chí có chút chờ mong một thứ gì khác, cảm giác lưu luyến khi rời xa vòng tay của Diệp Thu.
"Minh nguyệt a minh nguyệt, uổng công ngươi tu đạo nhiều năm như vậy, ngay cả chút chuyện này cũng không điều phục được tâm cảnh."
Trong lòng nàng tự trách chính mình, nhưng khi đối diện với ánh mắt Diệp Thu tim nàng lại không ngừng tăng tốc.
Sau hồi lâu, Minh Nguyệt mới ổn định lại tinh thần, ra vẻ bình tĩnh, khôi phục thái độ bình thường như dĩ vãng.
"Phù..."
Nàng thở phào nhẹ nhõm, làm dịu bầu không khí lúng túng vừa rồi.
Minh Nguyệt đang định nói gì đó thì Diệp Thu đột nhiên nói: "Sư tỷ thơm quá, bình thường ngươi ăn cái gì mà sao trên người ngươi lại có mùi thơm đặc biệt vậy? Loại mùi thơm này rất mê người, rất đặc biệt! Ta chỉ mới ngửi một ngụm mà ta đã lưu luyến quên lối về rồi. Ừm, để ta hít thêm một hơi nữa."
"Ngươi đi chết đi..." Khuôn mặt Minh Nguyệt đỏ lên, tâm tình vừa mới bình tĩnh lại một lần nữa bị Diệp Thu phá hỏng.
"Ha ha ha ha...." Diệp Thu phát ra tiếng cười giòn tan.
Hắn đột nhiên phát hiện, khi không có việc gì mà đi trêu chọc Minh Nguyệt cũng là một chuyện phi thường vui vẻ.
Minh Nguyệt tức thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà vừa rồi khi nghe được Diệp Thu nói mùi thơm trên người mình rất mê người thì trong lòng nàng rất vui vẻ.
Xem ra tấm thân này cũng không phải là vô dụng!
Nàng vẫn cho rằng sắc đẹp của mình không đủ để hấp dẫn Diệp Thu, vì thế rất khó chịu bấy lâu nay. Hôm nay xem ra hình như vẫn có một chút hấp dẫn đối với hắn. Tuy nhiên tên này cũng quá đáng giận.
Mùi hương Diệp Thu vừa nói là mùi cơ thể đặc trưng của nàng. Cái mùi này có liên quan cùng với công pháp tu hành của nàng, hoặc là trời sinh tư hương, đối với chuyện này nàng cũng không rõ ràng lắm.
Chỉ biết mùi thơm này đối với nam nhân có lực hấp dẫn rất mạnh. Nhưng cụ thể là hấp dẫn như thế nào thì chính nàng cũng không biết vì nàng chưa thử qua.
Diệp Thu nở nụ cười hồi lâu, rốt cục bình phục lại, nói: "Được rồi được rồi, không đùa nữa."
Hắn nhìn bốn phía một chút, nói: "Sư tỷ, đây là một cái lĩnh vực thời gian, động thiên phúc địa. Nơi đây thập phần thích hợp để tu luyện, ngươi có muốn ở đây bế quan một chút hay không?"
Minh Nguyệt giật mình, dù nàng đã sớm nhìn ra nhưng nghĩ tới việc nàng vừa mới đột phá Giáo Chủ cảnh không lâu nên việc đột phá tiếp là chuyện không thể nào.
Giờ phút này bế quantuy là cũng có thể tăng lên một chút tu vi nhưng tác dụng không lớn.
Hôm nay trong Đế mộ có bảo bối dồi dào, nếu nàng ở chỗ này lãng phí thời gian thì còn không bằng đi tầm bảo sẽ tốt hơn.
"Quên đi, Đế mộ này có bảo bối lan tràn, thay vì ở chỗ này lãng phí thời gian thì còn không bằng đi tìm bảo vật."
"Vừa rồi lúc ta tới đã phát hiện Thông Thiên Đạo Nhân và Khương Giới Chi, còn có cả Thiên Cơ Tử của Bất Lão Sơn đang cướp đoạt một viên linh quả.”
Nghe vậy mà Diệp Thu sửng sốt một chút.
"Lại là lão già này à?"
Trầm tư một lát, Diệp Thu đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười, mập mờ hỏi: "Sư tỷ, ngươi có muốn linh quả này hay không?”
Trong lòng Minh Nguyệt run lên, có một loại cảm giác động tâm.
Hắn muốn thổ lộ tình cảm với ta sao?
Nàng vô cùng kích động, vì đây là lần đầu tiên Diệp Thu bày tỏ ý tứ muốn tặng quà cho nàng.
Nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ một chút, Minh Nguyệt lắc đầu chậm rãi nói: "Quên đi, linh quả kia đối với ta là vô dụng, ngươi vẫn nên tiết kiệm chút sức lực đi.”
Diệp Thu mang vẻ mặt cổ quái, hỏi: "Tiết kiệm chút sức lực sao? Tiết kiệm sức lực để làm gì?"
Minh Nguyệt nghiêm túc nói: "Đương nhiên là dùng ở chỗ nên dùng rồi!"
Diệp Thu như có điều suy nghĩ, nói: "Ừm, ta cảm thấy lời của ngươi nói cũng có đạo lý. Vậy được rồi, ta nghe theo sư tỷ đem sức lực dùng ở chỗ cần dùng."
Minh Nguyệt nghe xong mà khóe miệng co rút, lời này nghe là lạ nhưng nàng cũng không quan tâm.
Chỉ thấy Diệp Thu đi vào sâu trong sơn động, Minh Nguyệt theo sát phía sau hắn.
Diệp Thu chậm rãi giải thích: "Sư tỷ, nơi này là động thiên phúc địa, linh khí thập phần nồng đậm. Ngay từ đầu ta còn tưởng là do linh tuyền này gây nên, nhưng sau khi ta hấp thu toàn bộ linh lực của linh tuyền này, cỗ linh lực này cũng không phải hoàn toàn là do linh tuyền phát ra, vậy chắc hẳn trong sơn động này sẽ có linh bảo."
Minh Nguyệt gật đầu đồng ý. Nàng mặc dù cũng cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn đi theo bước chân của Diệp Thu, chậm rãi đi vào sơn động.
Đột nhiên một cơn gió lạnh ập tới.
"Cẩn thận!"
Trong phút chốc, từ trong sơn động có mấy cây gai nhọn bay ra. Minh Nguyệt hoảng sợ đang muốn ra tay ngăn lại, ai ngờ Diệp Thu đã vung tay lên nhẹ nhàng đánh rớt đám gai nhọn.
Minh Nguyệt cảm giác được cỗ Chí Tôn chi khí kinh người từ Diệp Thu mà nhất thời hoảng sợ.
"Cái này..."
"Sư đệ đã đột phá đến Chí Tôn cảnh rồi sao?"
Tuy rằng lực lượng mà Diệp Thu vừa phóng ra vẫn là cảnh giới Giáo Chủ cảnh đỉnh phong, nhưng khí tức Chí Tôn vừa lóe lên rồi biến mất kia thì Minh Nguyệt đã ngay lập tức cảm nhận được.