Minh Nguyệt cẩn thận cảm thụ một phen cỗ tiên uẩn đặc biệt mới thoáng qua trên người Diệp Thu vừa rồi, nhưng thần thức của nàng lại không cách nào phát hiện.
Có thể đạt tới loại trình độ này thì lời giải thích duy nhất chính là Diệp Thu đã đột phá Chí Tôn cảnh, rèn đúc ra được thân thể Chí Tôn.
Minh Nguyệt vô cùng kinh hãi, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà Diệp Thu đã đột phá Chí Tôn cảnh, điều này liền mang ý nghĩa Bổ Thiên Giáo của nàng lại có thêm một vị Chí Tôn cảnh thứ hai giống như Huyền Thiên Chân Nhân.
Diệp Thu đột phá đồng nghĩa với thân phận địa vị của hắn lại một lần nữa tăng lên.
Thế nhân khó có thể tưởng tượng, thân phận địa vị của một vị Chí Tôn cảnh đến cùng có bao nhiêu đáng sợ.
Không nói Bổ Thiên Giáo, mà ngay cả toàn bộ cảnh nội Đông Hoang, phàm là người gặp Chí Tôn cảnh thì đều sợ hãi, đón đầu quỳ lạy.
Cho dù là thiên tử vương triều, khi gặp được Chí Tôn cảnh cũng phải dùng đại lễ đón tiếp.
"Sư tỷ, ngươi làm sao vậy?" Diệp Thu đang chuẩn bị tiến vào huyệt động, phát hiện Minh Nguyệt sững sờ tại chỗ mà nghi hoặc hỏi.
Minh Nguyệt nhìn Diệp Thu thật sâu, cũng không vạch trần việc đột phá của hắn dù cho trong lòng nàng rung động dữ dội.
"Không có gì, đi thôi."
"Ừm, tình hình ở đây hơi phức tạp, theo sát ta." Diệp Thu nhẹ nhàng nói ra, sau đó hắn rảo từng bước tiến vào huyệt động.
Nội tâm Minh Nguyệt rất ấm áp khi cảm thụ được sự dịu dàng đến từ Diệp Thu, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Sự nhẹ nhàng của Diệp Thu chỉ có hai đồ đệ yêu quý cua hắn từng cảm nhận được, những người còn lại rất khó có loại đãi ngộ này.
Hiện tại Minh Nguyệt cũng đã cảm giác được sự ấm áp đó mà trong lòng không khỏi cảm thấy lạ thường.
Cả hai tiến vào một sơn động khác, Diệp Thu lạnh lùng nhìn vào bên trong. Chỉ thấy có một con nhện độc hình thể cực lớn đang xoay quanh trên đỉnh sơn động, giương nanh múa vuốt nhìn chăm chú vào bọn hắn.
Thân thể nó rung lắc liên tục, dường như rất bất mãn với sự đột nhập của bọn hắn mà đang cảnh báo trước khi nó tấn công.
Thực lực của con nhện độc này ít nhất cũng là tồn tại ứng với Giáo Chủ cảnh đỉnh phong, gai độc vừa rồi chính là do nó bắn ra.
Thị Huyết Ma Chu!
Nhìn thấy thân hình nó trên đỉnh đầu mà Minh Nguyệt liền biến sắc, lập tức rơi vào trạng thái phòng bị.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thu, thấy hắn biểu tình không có gì biến hóa, dường như đối với hắn con Thị Huyết Ma Chu này không có nửa điểm gây hại.
Hắn đang đưa mắt nhìn về phía dưới mạng nhện, nơi đó có một gốc cây non nho nhỏ đang sinh trưởng ở trên vách đá.
"Đây là... Nhân Sâm Quả?" Diệp Thu sửng sốt một chút.
Gốc cây phía dưới tấm màng nhện kia có đến tám, chín phần mười là Nhân Sâm Quả trong truyền thuyết.
Ngay cả Minh Nguyệt cũng rất khiếp sợ, vì Nhân Sâm Quả trong truyền thuyết chính là Tiên Thiên linh quả, là thiên địa chi khí bồi đắp mà ra.
Hình dạng của nó giống như em bé, luận về phẩm chất thì đẳng cấp của nó thuộc hàng linh quả cao cấp, đủ để sánh vai với tiên quả.
“Xem ra vận khí của chúng ta rất tốt, vậy mà ở chỗ này phát hiện một gốc Nhân Sâm Quả." Diệp Thu vui mừng nói.
Bảo vật hiếm có như thế nếu không lấy về thì thật sự quá đáng tiếc.
Nhân Sâm Quả kia là loại linh quả chứa đựng sinh mệnh lực rất cường hãn, có thể gia tăng thọ nguyên, hơn nữa còn có năng lực khôi phục rất mạnh, đối với tu luyện cũng có trợ giúp to lớn.
Mặc dù Nhân Sâm Quả còn không đạt tới hiệu quả như trường sinh dược, nhưng đối với bọn hắn mà nói cũng đã là thiên địa linh bảo tốt nhất khi tiến vào Đế mộ.
Thấy Diệp Thu đã động tâm, Minh Nguyệt liền biết cây Nhân Sâm Quả này hắn nhất định phải có.
Lấy thực lực của Diệp Thu thì con độc chu này khẳng định không giữ được này.
Xì...
Cảm nhận được sát ý đến từ Diệp Thu, Thị Huyết Ma Chu liền phát ra âm thanh cảnh cáo.
Nó xoay quanh ở trên mạng nhện, hành động thập phần nhanh chóng, tựa như đã làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu.
Thị Huyết Ma Chu đã thủ hộ gốc nhân sâm này nhiều năm, chỉ còn chờ cây lớn lên, nở hoa kết quả rồi hấp thụ lấy Nhân Sâm Quả thì tu vi sẽ tăng mạnh.
Không nghĩ tới Diệp Thu đột nhiên xông vào, hơn nữa nó có thể cảm giác được Diệp Thu đã có dụng tâm đối với đồ vật của nó.
Thị Huyết Ma Chu làm sao có thể chắp tay nhường nhịn, tình thế chiến đấu đã không cách nào tránh khỏi.
"Con Thị Huyết Ma Chu này có độc tính rất mạnh, một khi trúng độc thì trong khoảnh khắc liền có thể lấy mạng người."
"Hơn nữa hành động của nó thập phần mau lẹ, chúng ta ở trong động thiên này khó tránh khỏi có hạn chế."
Minh Nguyệt lo lắng dặn dò.
Diệp Thu cười, nói: "Yên tâm đi, chỉ là một con Ma Chu thì còn chưa đủ để cho ta kiêng kị."
Diệp Thu có lòng tự tin cực cao, chỉ bằng thực lực hiện tại của hắn thì một con Ma Chu là hắn còn không để vào mắt.
Diệp Thu đưa ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Nhân Sâm Quả, tức thì liền hành động.