Chỉ thấy Diệp Thu xuất thủ trong nháy mắt, Ma Chu ở phía trên cũng lập tức phản ứng lại. Nó phun ra tơ nhện muốn đem Diệp Thu nhốt ở bên trong.
Nhưng Ma Chu không nghĩ rằng, Diệp Thu chỉ tung ra một đạo kiếm khí thì liền chặt đứt tơ nhện của nó.
Tuy rằng giờ phút này hắn chỉ có thể thi triển ra lực lượng của Giáo Chủ cảnh đỉnh phong, nhưng để đối phó với con Thị Huyết Ma Chu này thì đã dư sức.
Chỉ thấy Diệp Thu sau khi chặt đứt tơ nhện liền tung người nhảy lên, tụ khí thành lực. Trên hai ngón tay hắn tản mát ra kiếm ý kinh người, một kiếm chém về phía Thị Huyết Ma Chu.
Xì...
Thị Huyết Ma Chu phát ra một tiếng gào thét, nhìn Diệp Thu chém tới một kiếm kia mà phát ra sợ hãi từ trong lòng.
Giờ phút này, nó ý thức được mình căn bản không thể chiến thắng được đối thủ trước mắt, cho nên đã lập tức phun ra vô số tơ nhện để ngăn cản công kích của Diệp Thu.
Thừa dịp Diệp Thu chặt đứt tơ nhện, Thị Huyết Ma Chu lập tức hướng lối ra sơn động nhanh chóng bò đi.
Tốc độ của nó phi thường nhanh, mà lại ở trên mạng nhện nên Diệp Thu có chút bị hạn chế.
Hắn cũng không đuổi theo mà đưa mắt nhìn nó rời đi. Mục tiêu của hắn vốn cũng không phải là Thị Huyết Ma Chu. Nó chạy trốn thì càng tốt, vì Nhân Sâm Quả này bây giờ chính là của hắn rồi.
Sau khi Thị Huyết Ma Chu chạy trốn, khóe miệng Diệp Thu khẽ mỉm cười, dùng kiếm khí chém bay tất cả tơ nhện trong sơn động mới dừng tay.
Diệp Thu đi tới trước gốc nhân sâm, nhẹ nhàng hái xuống Nhân Sâm Quả, dùng phương pháp đặc thù bảo vệ nó phòng ngừa Nhân Sâm Quả bị hao tổn.
"Diệp sư đệ, chúc mừng ngươi đã lấy được chí bảo." Minh Nguyệt mỉm cười đi tới, lời nói phát ra từ nội tâm chúc mừng Diệp Thu.
Nhìn Nhân Sâm Quả này, trong lòng nàng cũng hết sức động tâm, nhưng mà thứ này là Diệp Thu từ trong tay Thị Huyết Ma Chu đoạt lấy, cùng nàng không có quan hệ gì nên nàng cũng không dám mơ ước.
Thực lực của Thị Huyết Ma Chu ở trên nàng, nếu không có Diệp Thu thì nàng chắc đã rút khỏi đây từ lâu.
Diệp Thu quay đầu lại nhìn Minh Nguyệt, phát hiện vẻ mất mát trong mắt nàng mà trầm mặc như có điều suy nghĩ.
Trong lòng hắn đột nhiên có một ý nghĩ.
Chỉ thấy Diệp Thu xoay người lại, trên mặt tràn đầy ý cười, chân thành tha thiết nhìn Minh Nguyệt, nói: "Sư tỷ, ta tặng ngươi cái này đi."
"Cái gì?" Trong lòng Minh Nguyệt run lên, không dám tin nhìn Diệp Thu.
Đây chính là tiên thiên linh quả a! Chẳng lẽ Diệp Thu không động tâm sao? Tại sao hắn lại tặng nó cho ta chứ?
Chẳng lẽ ở trong lòng hắn Nhân Sâm Quả này còn không trọng yếu bằng ta?
Trong lòng Minh Nguyệt thầm nghĩ mà cảm động một trận.
Có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này của Diệp Thu chắc cũng chỉ có hai đồ nhi của hắn, Minh Nguyệt không nghĩ tới chính mình dĩ nhiên cũng có thể hưởng thụ loại đặc ân này.
Chỉ là thứ này vô cùng quý giá, nàng làm sao có thể thừa nhận nổi tấm ân tình này của Diệp Thu?
Minh Nguyệt cũng không phải là đệ tử của Diệp Thu, chỉ là sư tỷ đồng môn mà thôi, hơn nữa còn không chung một mạch.
Nghĩ tới đây trong lòng Minh Nguyệt lại mất mát một trận, lắc đầu nói: "Sư đệ à, hảo ý của ngươi ta xin nhận. Chỉ là thứ này quá trân quý, lần này đi lấy nó mà sư tỷ lại không giúp được ngươi, vậy sao ta có thể thu lễ vật này được?"
Minh Nguyệt cự tuyệt, Nhân Sâm Quả này nàng tuy rất động tâm, nhưng nàng cũng hiểu bảo bối Diệp Thu đoạt được lần này không có nửa điểm quan hệ với nàng.
Ai ngờ Diệp Thu đối mặt với sự cự tuyệt của nàng mà sắc mặt lạnh lùng, nói: "Sư tỷ, tình đồng môn nhiều năm như vậy mà ngươi nói lời này có phải có chút quá khách sáo rồi không? Chẳng lẽ ở trong lòng sư tỷ ta chỉ là một vị sư đệ đồng môn bình thường thôi sao?"
Nhìn ánh mắt thất vọng của Diệp Thu, Minh Nguyệt vội vàng giải thích: "Không phải... ta không có ý này.”
Nàng chưa từng có ý này, nhưng những lời vừa rồi của nàng giống như cố ý nhắc lên quan hệ của cả hai.
"Nếu không phải thì tại sao sư tỷ lại cự tuyệt ta?" Diệp Thu mỉm cười, nhìn Minh Nguyệt không chớp mắt, khiến cho nàng vô cùng khẩn trương.
Minh Nguyệt lúc này nội tâm hết sức cảm động, nàng hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Thu lại để ý nàng như vậy, lại còn tặng nàng lễ vật trân quý như thế nên nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Minh Nguyệt do dự hồi lâu, nói: "Ta không có, chỉ là lễ vật này quá quý giá. Nếu sư đệ muốn tặng cho ta thì có thể chọn thứ khác có độ trân quý thấp một chút là được rồi."
"Nhưng mà ta cảm thấy chỉ có lễ vật như này mới xứng với trời sinh lệ chất của sư tỷ thôi." Diệp Thu mỉm cười nói ra, làm cho Minh Nguyệt rơi vào lưới tình hư vô.
"A..."
"Chết tiệt..."
"Lại là cảm giác này, tim mình đập nhanh quá."
Cái tên đáng ghét, biết rõ ta không chịu nổi mấy lời kiểu này nhất mà cứ tiếp tục nói ra.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai, ánh mắt chân thành tha thiết, nụ cười nhẹ nhàng của Diệp Thu mà Minh Nguyệt bối rối không thôi.
Trong lòng nàng vô cùng cảm động, thiếu chút nữa muốn khóc.
Từ khi sư tôn qua đời nàng chưa bao giờ có loại cảm giác được người khác hết lòng yêu thương như vậy.