"Vậy... được rồi." Do dự hồi lâu, Minh Nguyệt cuối cùng vẫn lựa chọn tiếp nhận lễ vật của Diệp Thu, trong lòng thập phần vui vẻ.
Đây là món quà đầu tiên Diệp Thu tặng cho nàng nên có ý nghĩa rất lớn.
Chờ sau khi trở về Thiên Thủy Phong, nàng sẽ đem nhân sâm quả này trồng ở trước cửa nhà mình, mỗi ngày thức dậy đều có thể nhìn thấy nó.
"Ha ha ha, tốt quá rồi!" Thấy Minh Nguyệt cuối cùng cũng chịu nhận, Diệp Thu vui mừng cười nói, cẩn thận đưa gốc nhân sâm quả cho nàng.
Minh Nguyệt nhận lấy mà cẩn thận nâng niu sợ nó bị tổn thương.
Nàng rất thích phần lễ vật này, sau khi trở về nàng nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt.
Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn xem ánh mắt chân thành của Diệp Thu mà trong lòng mừng thầm.
Hóa ra bản thân ta ở trong lòng Diệp Thu cũng quan trọng như hai đồ đệ của hắn vậy.
Nếu không phải như thế thì hắn làm sao lại tặng cho ta một gốc nhân sâm quả?
Nghĩ tới đây mà trong mắt Minh Nguyệt hiện lên một tia giảo hoạt, khuôn mặt xinh đẹp của nàng hơi đỏ lên và lại có vài phần dí dỏm.
Thừa dịp Diệp Thu không chú ý, Minh Nguyệt đột nhiên kiễng mũi chân, phi thường nhanh chóng hôn lên má Diệp Thu một cái.
"Ấy... Cái này là đánh lén a." Diệp Thu lập tức phản ứng lại, nhưng phát hiện Minh Nguyệt đã chạy xa.
Sau khi chạy đi, Minh Nguyệt đỏ mặt, quay đầu ôn nhu cười nói với Diệp Thu: "Coi như là phần thưởng sau khi ngươi tặng ta gốc nhân sâm quả này.”
Diệp Thu sờ sờ khuôn mặt vừa được Minh Nguyệt hôn mà trầm mặc hồi lâu.
Sau đó hắn đột nhiên mở miệng nói: "A...Ta hiểu rồi! Sư tỷ, ngươi chờ đó, ta sẽ lại đi tìm mấy gốc khác tặng ngươi."
Khóe miệng Minh Nguyệt liền giật giật mà trừng hắn một cái.
Đột nhiên nàng có chút ngượng ngùng, vừa rồi có phải nàng đã quá xúc động rồi không?
Nhớ tới hành động vừa rồi của mình mà khuôn mặt xinh đẹp của Minh Nguyệt đỏ lên, nàng cảm thấy thập phần ngượng ngùng.
Đối mặt với sự nhẹ nhàng của Diệp Thu, Minh Nguyệt nhất thời khó có thể khống chế, kìm lòng không được mà đã hôn hắn.
Sau khi nhớ lại, trong lòng nàng có chút hối hận, nhưng lại có chút cảm giác tim đập nhanh.
Đối với Minh Nguyệt, cảm giác kia chính là một kỷ niệm đẹp lưu mãi trong tim. Nàng cũng có chút chờ mong tương lai giữa mình và Diệp Thu.
Minh Nguyệt lắc lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ miên man trong đầu nói: "Sư đệ, ngươi nghĩ nhiều rồi."
Diệp Thu ý vị thâm trường hỏi: "Là ngươi mới đúng!"
Diệp Thu mỉm cười, chuẩn bị phản công lần tập kích trước của nàng.
"Sư tỷ, ta sau khi suy nghĩ lại một chút, tính thế nào ta cũng thua thiệt. Nhân sâm quả ta đều tặng ngươi, ngươi vậy mà đánh lén ta, mà ta là người không thích thiếu nợ người khác và đồng dạng cũng không thích người khác thiếu nợ ta. Ta có ân tất báo, có nợ tất đòi, cho nên ta phải hôn lại ngươi một cái, thế thì chúng ta mới hòa nhau."
Diệp Thu càng nói càng hăng, mang vẻ mặt tà ác đi về phía Minh Nguyệt.
"Ngươi... Ngươi đừng tới đây." Minh Nguyệt vừa nghe mà nhất thời luống cuống, muốn chạy trốn nhưng đã bị Diệp Thu ép tới góc tường.
Trái tim của Minh Nguyệt như một con nai chạy loạn xạ, nàng ngẩng đầu nhìn đôi mắt thâm thúy của Diệp Thu mà dường như có chút chờ mong.
Thấy được nhịp tim đập nhanh và khuôn mặt đỏ bừng kiều diễm của tiểu sư tỷ, Diệp Thu lộ ra nụ cười tà ác, hành động dần dần càn rỡ.
Lúc hắn đang chậm rãi cúi đầu xuống thì...
[Đinh, ngươi tặng cho Minh Nguyệt một gốc nhân sâm quả, kích phát bạo kích trả lại.]
"Hả? Quả thật có thể kích phát!"
Diệp Thu sửng sốt một chút, sau đó liền vui vẻ.
Hắn vừa rồi chỉ là thử nghiệm đưa gốc nhân sâm quả cho Minh Nguyệt, để chờ xem có thể kích phát bạo kích trả lại hay không. Không nghĩ tới thật đúng là có thể.
Dựa theo miêu tả lúc trước của hệ thống, phàm là đệ tử nằm trong đạo thống của Bổ Thiên giáo thì đều có thể kích phát bạo kích trở về.
Minh Nguyệt tuy rằng cùng thế hệ với Diệp Thu, nhưng nàng cũng có thân phận là đệ tử, theo lý mà nói cũng có thể phát động bạo kích trả lại.
Không thể không nói hệ thống này quá vi diệu. Cách thiết lập này của hệ thống vừa có thể trợ giúp Diệp Thu tán gái, mà còn không để cho hắn bị tổn thất, vả lại còn có thể từ trong đó kiếm về lợi ích.
Sự ngạc nhiên bất ngờ này khiến cho Diệp Thu quên mất giờ phút này mình đang làm gì mà cứ như vậy mỉm cười bỏ đi.
Minh Nguyệt lúc này đã sớm nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi Diệp Thu hôn mình.
Chờ đợi hồi lâu, nàng phát hiện không thấy Diệp Thu hôn mình thì lặng lẽ mở mắt ra và phát hiện hắn đã đi xa.
Minh Nguyệt lập tức giậm chân một cái.
"Tức chết ta rồi! Ta đã hao phí tâm tư kéo được ngươi, vậy mà ngươi lại dám đùa giỡn ta nửa chừng như vậy?”
Minh Nguyệt thẹn quá hóa giận, bây giờ nàng thật sự muốn cho Diệp Thu một cước.
Lúc này Diệp Thu đi qua một bên và bình tĩnh lại.
[Có mở ra bạo kích trả lại hay không?]
"Mở ra!"
【 Đinh, chúc mừng ngươi phát động ngàn lần bạo kích, nhận được một gốc cây giống tiên phẩm Bàn Đào Thụ. 】
"Vãi chưởng! Bàn Đào Thụ a!"
Diệp Thu cả kinh trong lòng, mồm hắn há to như có thể nhét vừa một quả táo lớn.
Gốc nhân sâm lật qua lật lại vậy mà biến thành bàn đào.
Luận phẩm chất, dược hiệu thì bàn đào quả cường đại hơn gấp ngàn lần so với nhân sâm quả.