Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 203 - Chương 203 - Cứ Để Ta!

Chương 203 - Cứ Để Ta!
Chương 203 - Cứ Để Ta!

Bàn Đào không chỉ có thể gia tăng thọ nguyên, mà đối với tu vi cũng có trợ giúp cực lớn.

Ăn một quả bàn đào chỉ sợ là muốn bay lên thành tiên tại chỗ.

Hiệu quả này không phải người bình thường có thể tưởng tượng.

Nhưng mà, trên thế giới cũng không có chuyện tốt như vậy.

Tuy rằng hiệu quả tăng gấp nhiều lần, nhưng chu kỳ trưởng thành của bàn đào cũng sẽ dài hơn nhân sâm rất nhiều.

Đây chính là chất lượng tăng lên mang đến ảnh hưởng, bất kỳ thiên tài địa bảo nào cũng đều có chu kỳ sinh trưởng lâu dài để quyết định chất lượng hiệu quả của chính nó.

"Ừm, cũng không phải là không thể chấp nhận."

Diệp Thu trầm tư một lát, nói tóm lại kết quả vẫn là rất tốt.

Hắn không chỉ có được một nụ hôn của Minh Nguyệt vì để cho nàng cảm động không thôi, mà hắn còn kiếm lời một gốc bàn đào cây non.

Loại giao dịch này có thể nói là một vốn bốn lời, một mũi tên trúng hai con nhạn

Đợi đã...

Kinh hỉ qua đi, Diệp Thu đột nhiên ý thức được chính mình vừa rồi giống như còn muốn làm cái gì đó.

Bởi vì tiếng thông báo của hệ thống làm cho hắn nhất thời quên đi đại sự.

Diệp Thu quay đầu nhìn lại, lúc này Minh Nguyệt đã rời đi. Bàng đi tới một tảng đá, ngồi xuống cẩn thận quan sát gốc nhân sâm quả.

Diệp Thu nhất thời hối hận.

"Ai da... Đáng tiếc quá! Con mồi đã đến miệng mà ta còn để vuột mất. Lúc này nếu muốn thì chỉ sợ cũng không có dũng khí nữa. Thôi thì để lần khác vậy."

"Sư tỷ!" Diệp Thu chậm rãi đi tới, thử gọi một tiếng.

Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, nàng đã khôi phục thần thái trước kia, khuôn mặt tỏ vẻ giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, mang ngữ khí bình thản nói: "Làm sao vậy?"

Diệp Thu lắc đầu, hắn cũng không để ý, cơ hội đã bỏ lỡ thì có hối hận cũng vô dụng.

Hắn nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì, chúng ta đi thôi.”

Dù sao sau này còn có rất nhiều cơ hội, cũng không nên hao tổn một giờ một khắc.

Giờ phút này, thứ mà Diệp Thu càng để ý hơn chính là con Thôn Thiên Tước đã biến mất cùng con Cự Quy kia.

Lúc trước hắn vốn định đuổi theo tứ đại hung thú khi chúng nó đang hướng Long Môn mà đi, nhưng lại không nghĩ sẽ bị truyền tống tới đâ.

Bây giờ Diệp Thu đã đột phá Chí Tôn cảnh, đây chính là thời điểm để hắn tiếp tục truy tung bọn nó.

Nhưng giờ phút này, Đế mộ có nguy hiểm trùng trùng, nếu để Minh Nguyệt một mình ở chỗ này thì Diệp Thu có chút không yên lòng.

Cả hai rời khỏi động thiên phúc địa, tốc độ dòng thời gian trên người trong nháy mắt bị giải trừ.

Đứng ở cửa động, Diệp Thu không khỏi cảm khái thời gian trôi qua thật nhanh.

Hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó nên hỏi: "Đúng rồi sư tỷ, vừa rồi ngươi nói lúc ngươi tiến vào đã gặp phải Thiên Cơ Tử, vậy lão ta có làm khó dễ ngươi không?"

Minh Nguyệt giật mình, nói: "Ừm, lão ta đúng là muốn làm khó ta, nhưng lúc lão ta ra tay thì đã bị Thông Thiên Chân Nhân ngăn lại. Ta lúc ấy cũng không có tâm tình dây dưa với lão ta nên liền dứt khoát rời đi, cũng không biết hiện tại bọn họ chiến đấu như thế nào.”

Diệp Thu nhướng mày, híp mắt nhìn về phương xa, rất nhanh lại giãn ra mỉm cười nói: "Sư tỷ, đi thôi, đi xem ta trút giận cho ngươi như thế nào."

Đôi mắt Minh Nguyệt khẽ động, trên mặt hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng khoan khoái như tắm gió xuân, rung động lòng người.

"Ừm..." Minh Nguyệt cảm thấy ấm áp, ngầm thừa nhận tình cảm của Diệp Thu.

Từ khi sư tôn qua đời, nàng đã thật lâu không có hưởng thụ qua cảm giác được người khác bảo vệ.

Trong đầu nàng lúc nào cũng có một loại mộng ảo được trở lại thời mà nàng mới bước chân vào tiên đồ để tầm sư học đạo.

"Đi thôi." Diệp Thu mỉm cười nói.

Hắn thuấn di một cái hướng về phía bờ biển kia, Minh Nguyệt theo sát phía sau hắn.

Lúc này Thông Thiên Đạo Nhân vẫn còn đang cùng Khương Giới Chi dây dưa không dứt với Thiên Cơ Tử, căn bản không ý thức được nguy hiểm.

Thái Hư Kiếm phát ra ánh sáng cực mạnh, Thiên Cơ Tử lấy một chọi hai mà một kiếm bức lui hai người, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Đối mặt ông ta lúc này đều là hai vị Giáo Chủ cảnh, hơn nữa hai người này cũng không phải là loại Giáo Chủ cảnh bình thường, mà đều là thiên tài cùng thế hệ với ông ta. Ông ta.có thể duy trì bất bại đến bây giờ đã là rất khá rồi.

Hai lão già này thật sự quá khó chơi, cứ tiếp tục như vậy không phải là cách tốt.

Càng đánh càng vất vả, Thiên Cơ Tử đã sinh lòng thoái ý.

Ánh mắt ông ta lóe lên một tia âm ác, căm tức nhìn Thông Thiên đạo nhân, nói: "Thông Thiên lão đạo, lão phu với ngươi không thù không oán, ngươi thật sự muốn cùng ta liều chết đến cùng sao? Ngươi cũng biết đắc tội ta sẽ có kết cục như thế nào mà."

Đối mặt với sự uy hiếp của Thiên Cơ Tử, Thông Thiên Đạo Nhân mỉm cười, nói: "Thiên Cơ Tử, người khác sợ ngươi nhưng ta thì không sợ. Ngươi đừng lấy mấy lời nhảm nhí đó ra uy hiếp ta, nếu ngươi thật sự có bản lĩnh thì cứ việc tới chiến."

Thiên Cơ Tử sắc mặt âm trầm, trào phúng nói: "Hừ, thật buồn cười! Hai lão già các ngươi quá không biết xấu hổ, hai người đánh một người thì tính là bản lĩnh gì, có giỏi thì đấu một chọi một với ta xem."

Thông Thiên Đạo Nhân nhún vai, vẻ mặt không thèm để ý nói: "Đừng nói giỡn, đối với ngươi mà chúng ta còn cần thể diện ư? Thế nhân ai không biết Thiên Cơ Tử ngươi là người không biết xấu hổ nhất trên đời này."

"Ngươi chết đi cho ta!" Thiên Cơ Tử thẹn quá hóa giận vì đã dám đặt điều nói xấu ông ta.

Bình Luận (0)
Comment