Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 204 - Chương 204 - Thanh Liên Bảo Thuật

Chương 204 - Thanh Liên Bảo Thuật
Chương 204 - Thanh Liên Bảo Thuật

Thiên Cơ Tử càng nghĩ càng tức, cục diện hôm nay đang vào giai đoạn giằng co nên ông ta không dám chủ động xuất kích, chỉ có thể chờ hai lão đầu này lộ ra sơ hở, nhưng khả năng này gần như bằng không.

Thân là lão quái vật có tu vi Giáo Chủ cảnh đỉnh phong nhiều năm, loại sơ hở này làm sao có thể sẽ ở trên người bọn họ xuất hiện được.

"Ha ha ha ha..."

Vào lúc Thiên Cơ Tử còn đang buồn rầu, tại chân trời bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười sang sảng.

Vừa dứt lời, một lão giả áo xám chậm rãi hạ xuống khu vực này.

Cùng với ông ta còn có rất nhiều cường giả Giáo Chủ cảnh, đây đều là các trưởng lão của các đại danh sơn thánh địa.

Hôm nay Đế mộ mở ra nên bọn hắn đều muốn đến chia một chén canh.

Thiên Cơ Tử nghe tiếng cười mà nhìn về phía bầu trời, vị lão giả áo xám đang lăng không mà đứng, khuôn mặt già nua đột nhiên lộ ra nụ cười kinh hỉ.

"Ha ha ha, Thiên Cơ Tử đạo hữu, đã lâu không gặp." Chỉ thấy Thanh Diệu Đạo Nhân từ trên trời giáng xuống, đi tới bên cạnh Thiên Cơ Tử.

Thiên Cơ Tử mừng rỡ, vừa rồi hắn còn đang rầu rĩ không biết làm sao đối phó Thông Thiên Đạo Nhân cùng Khương Giới Chi, không nghĩ tới trợ thủ nhanh như vậy đã tới.

Thanh Diệu Đạo Nhân này là một trong số ít hảo hữu của Thiên Cơ Tử, có ông ta đến giúp thì Thiên Cơ Tử nhất định có thể xoay chuyển thế cục nên lập tức vội vàng trả lời: "Thì ra là Thanh Diệu đạo hữu, ta còn đang đoán là ai mà từ xa ta đã cảm giác được một cỗ áp bách kinh người, thì ra là ngươi."

"Đạo hữu, nhiều năm không gặp, tu vi của ngươi lại tiến bộ không ít, ngay cả lão phu đều nhìn không thấu." Thanh Diệu Đạo Nhân nói.

Thanh Diệu Đạo Nhân vừa mới hàng lâm, Thiên Cơ Tử liền liến thoắng vuốt mông ngựa vài câu.

"Ha ha ha, quá khen! Cùng ngươi so sánh thì ta làm sao bằng ngươi được chứ! Không dám không dám!"

"Năm xưa đạo hữu có ân với lão phu, hôm nay thấy đạo hữu gặp nạn nên lão phu há có thể ngồi yên mặc kệ." Thanh Diệu Đạo Nhân vung tay lên biểu lộ ý đồ đến đây.

Thiên Cơ Tử vui vẻ vô cùng, vị bằng hữu này không uổng công ông ta kết giao, thời khắc mấu chốt liền tới.

"Được, được..." Thiên Cơ Tử cất tiếng cười to, tựa hồ đã nắm chắc phần thắng.

Hai người này có thể nói là bạn tốt nhiều năm, thấy bọn họ đứng chung một chỗ mà Thông Thiên Đạo Nhân nhướng mày, trong lòng biết đại sự không ổn.

"Khương đạo hữu, xem ra hôm nay chúng ta không thể thiếu một phen huyết chiến rồi." Thông Thiên Đạo Nhân vuốt râu cười khẩy một cái, bỏ qua sầu lo mà trong lòng càng phát ra một cỗ chiến ý mãnh liệt.

Khương Giới Chi tâm vững như bàn thạch, đối mặt với việc Thanh Diệu Đạo Nhân đến góp sức cũng không có bất kỳ biểu tình gì mà chỉ nói: "Khương mỗ sống đến bây giờ đã kinh qua nhiều chuyện, chút áp lực này thì tính là gì? Hai người chúng ta đã nhiều năm không hợp tác chiến đấu, hôm nay khó có được cơ hội thì sao có thể bỏ qua."

Nghe đồng bạn nói vậy mà Thông Thiên Đạo Nhân khí phách rút kiếm, một cỗ áp bách kinh thiên trong nháy mắt phô thiên cái địa mà ra, khí tức Giáo Chủ cảnh đỉnh phong cũng không còn che dấu nữa.

Thông Thiên Đạo Nhân hướng về Thanh Diệu Đạo Nhân nói: "Thanh Diệu lão đầu, năm xưa trên mỏ khoáng thạch Thái Cổ ngươi đánh lén lão phu một kiếm kia, hôm nay nên hoàn lại rồi."

Trong lòng đã định nên Thông Thiên Đạo Nhân cũng không muốn nói nhảm mà liền chém ra một kiếm.

Trong phút chốc, trăm dặm huyết hải bốc lên một trận song lớn, huyết vụ đầy trời, hung thú dưới đáy biển sâu cũng kinh sợ dư ba công kích mà bỏ chạy tán loạn.

Một kiếm này vượt qua sự trói buộc của thời gian và không gian, nhìn như chậm chạp nhưng trong nháy mắt đã chém tới trước người Thanh Diệu Đạo Nhân.

Thanh Diệu Đạo Nhân nhướng mày, lực lượng toàn thân trong nháy mắt bộc phát. Ông ta vung lên tay áo, một thanh bá đao liền xuất hiện và bay lên không ngăn cản kiếm đến.

Một kiếm của Thông Thiên Đạo Nhân đã bị Thanh Diệu Đạo Nhân đánh lui, hai người trong nháy mắt giao chiến cùng một chỗ.

Tại bên kia, Thiên Cơ Tử thấy Thông Thiên Đạo Nhân cùng Thanh Diệu Đạo Nhân giao thủ mà dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía Khương Giới Chi nói: "Lão già kia, lần này ta xem còn có ai có thể giúp ngươi?"

Thiên Cơ Tử lập tức xuất thủ, Thái Hư Kiếm đánh ra một đạo kiếm quyết.

Khương Giới Chi bình tâm khí tịnh, trong nháy mắt thi triển Dao Trì bí pháp, lấy xu thế Xoay Chuyển Càn Khôn đem cỗ kiếm khí này dẫn dắt về phía địa phương khác.

Sau khi một kiếm này bị chém vào khoảng không, Khương Giới Chi vốn tưởng rằng Thiên Cơ Tử sẽ thừa thắng xông lên, đang chuẩn bị thi triển bí pháp thì lại không nghĩ tới Thiên Cơ Tử đột nhiên tách ra, hướng về thân cây bên bờ biển mà một tay đoạt lấy linh quả.

Khương Giới Chi nhất thời giận dữ, quát: "Lão thất phu, đứng lại cho ta!"

Khương Giới Chi chưởng ra vặn vẹo hư không, trong nháy mắt vỗ ra mấy cái chưởng lực hướng lên trời, đặt mình dung nhập vào thánh quang.

Chỉ thấy trên bầu trời, một gốc thanh liên chậm rãi vươn xuống dây leo, nối thẳng tới thiên uyên.

"Thanh Liên Bảo Thuật!" Đám người xung quanh đều kinh hãi, đạo pháp mà vừa rồi Khương Giới Chi thi triển chính là truyền thừa Chí Tôn của thánh địa Dao Trì, Thanh Liên Bảo Thuật.

Đây là một gốc thanh liên vạn cổ, tuy rằng chỉ là tàn thiên nhưng uy lực của nó không phải bí thuật tầm thường có thể so sánh được.

Thế gian cũng chỉ có Bổ Thiên Thuật của Bổ Thiên Giáo là có thể chống lại Thanh Liên Bảo Thuật.

Bình Luận (0)
Comment