"Ha ha ha ha... Trước lực lượng tuyệt đối thì bất kỳ bí pháp chiêu số gì cũng đều là vật không đáng để vào mắt.” Thiên Cơ Tử cất tiếng cười to tựa như nhập ma.
Ông ta hai tay ôm kiếm, xuân phong đắc ý hỏi: "Còn ai nữa không?"
Hiện trường yên tĩnh không một tiếng động, lúc này hô hấp của tất cả mọi người đều trở nên ngưng đọng.
Vừa rồi một kiếm kia của Thiên Cơ Tử đã để cho bọn hắn cảm giác được lựcáp bách của tử vong chi lực, lúc này nào còn có người dám phát ra tiếng nào nữa.
Vào lúc này, tại chân trời truyền đến một giọng nói, phảng phất như đại đạo huyền bí từ xa xưa vọng đến.
"Có ta!"
Giọng nói này vừa xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
"Kẻ nào vậy?"
Thời điểm này lại còn có người dám khiêu chiến Thiên Cơ Tử, hắn không muốn sống nữa sao?
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn về phía cuối chân trời, chỉ thấy một mảnh hư không vặn vẹo, trong phút chốc một đạo thân ảnh áo trắng chậm rãi đi ra từ trong hư không.
Người này vừa xuất hiện, toàn trường liền sôi trào trong nháy mắt.
"Diệp Thu!"
Người kia không phải ai khác mà chính là Diệp Thu. Hắn từ trong hư không dậm chân mà đến, trong lúc vô hình một cỗ kiếm ý tự nhiên bộc phát, cùng thiên địa xung quanh hòa làm một thể.
Diệp Thu từng bước tới gần, mọi người rõ ràng có thể cảm giác được một cỗ Chí Tôn chi lực đang vờn quanh thân thể hắn.
"Cái này..."
"Hắn vậy mà đã đột phá đến Chí Tôn cảnh!"
Trong lúc nhất thời, toàn trường đều sôi trào. Tất cả mọi người không dám tin mà nhìn xem đạo thân ảnh áo trắng đang lăng không trên bầu trời kia, hắn lúc này giống như một vị tiên thiên nhìn xuống nơi này.
Mặc dù vãn còn đang ở trong lĩnh vực Giáo Chủ cảnh, cho nên cảnh giới của Diệp Thu bị áp chế không ít, nhưng cỗ Chí Tôn chi lực kia cũng không bị che dấu chút nào.
"Không thể tin được, người này rốt cuộc đã tu luyện như thế nào? Lúc này mới qua vài ngày vậy mà hắn đã đột phá Chí Tôn cảnh!"
"Có thể hắn đã từ trong Đế mộ có được cơ duyên đi!"
Mọi người đang nghị luận sôi nổi thì có người đột nhiên cười nói: "He he he, thú vị! Chí Tôn đấu với Ngụy Chí tôn, nhưng ai mạnh hơn còn chưa biết!"
"Lúc trước Diệp Thu đã đánh bại Thiên Cơ Tử, để lão ta mất hết mặt mũi. Bây giờ thù mới hận cũ cùng tính, xem ra đây nhất định là mồn màn kịch đặc sắc!"
Mọi người vây xem liên tục lui về phía sau để nhường chiến trường này cho Diệp Thu và Thiên Cơ Tử.
"Diệp Thu..." Nhìn thấy Diệp Thu trên bầu trời, sắc mặt Thiên Cơ Tử liền trở nên âm trầm, một cỗ phẫn nộ từ trong lòng bộc phát.
Sự sỉ nhục cả đời của ông ta tất cả đều đến từ hai người, mà hai người này đều là thủ tọa của Tử Hà Phong.
Đó chính là Huyền Thiên đạo nhân và Diệp Thu.
Hôm nay thấy Diệp Thu hiện thân, dưới sự thúc đẩy của cơn phẫn nộ và quỷ dị chi lực trong cơ thể, Thiên Cở Tử mơ hồ mất đi khống chế. Một cỗ lực lượng càng thêm kinh người đang được ông ta tụ lực và chờ thời điểm bộc phát.
Bên cạnh Diệp Thu lại có một vòng hư không vặn vẹo, thân ảnh Minh Nguyệt chậm rãi đi ra từ bên trong.
Nàng vừa mới tới nơi này, liếc mắt một cái liền phát hiện dị dạng của Thiên Cơ Tử, nhướng mày hỏi: "Đây là quỷ dị chi lực sao?"
Diệp Thu hứng thú nhìn Thiên Cơ Tử, nói:
"Thú vị, cỗ lực lượng này ta đã nghiên cứu qua một thời gian. Nó rất mạnh, tuy nhiên tác dụng phụ cũng rất kinh khủng, hơi không cẩn thận sẽ có nguy cơ bị nó cắn nuốt."
"Ngay từ đầu ta đã tìm thấy nguồn gốc của sức mạnh này trong một khe nứt ở rìa biên giới Vô Nhân Khu, không ngờ lão già này cũng phát hiện ra, hơn nữa lão ta giống như đã thích ứng với loại quỷ dị chi lực này."
Diệp Thu nói ra và như có điều suy nghĩ.
Đối mặt với cỗ cảm giác áp bách kinh thiên này hắn có chút không thích ứng kịp.
Không thể không nói, sau khi hấp thu cỗ quỷ dị chi nguyên kia, thực lực của Thiên Cơ Tử quả thật đã tăng lên một đại cảnh giới.
Chỉ tiếc Diệp Thu càng mạnh hơn!
Trước đó, nếu như hắn không có đột phá Chí Tôn cảnh, chỉ sợ bây giờ đối mặt với Thiên Cơ Tử thì hắn phỏng chừng phải thua.
Nhưng hiện tại thế cục đã bất đồng vì hắn đã đột phá Chí Tôn cảnh, rèn đúc ra thân thể Chí Tôn.
Thực lực của Diệp thu đã bạo tăng, mà quan trọng hơn hắn chính là Chí Tôn tuyệt đỉnh chân chính, còn Thiên Cơ Tử chỉ là đang mượn cỗ lực lượng của quỷ dị chi nguyên để mạnh mẽ tăng lên tu vi, chứ thân thể ông ta cũng không có gì thay đổi.
Minh Nguyệt mang vẻ mặt lo lắng nhìn Diệp Thu, dặn dò: "Mặc kệ lão ta như thế nào, nhưng ngươi vẫn nên cẩn thận một chút đi. Người này đã nhập ma và trở nên không có nhân tính, nếu cảm thấy không ổn thì vạn lần đừng cậy mạnh."
Diệp Thu híp mắt, quay đầu nhìn Minh Nguyệt, nói: "Sư tỷ, chưa thử qua thì làm sao ngươi biết ta không thắng được lão ta? Ta chính là người siêu phàm đấy ngươi biết không?"
Minh Nguyệt đỏ mặt lên, giận dữ trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Đã lúc nào rồi mà còn đùa kiểu này?"
Diệp Thu mỉm cười, ném cho nàng một cái ánh mắt trấn an, nói: "Ha ha ha, sư tỷ, ngươi an tâm đứng một bên nhìn đi, nhớ đứng cách xa một chút, cẩn thận một hồi máu bắn khắp người ngươi vậy thì không tốt để nhìn đâu.”
Minh Nguyệt trợn trắng mắt, lời này sao nghe có vẻ là lạ.