Ánh mắt Diệp Thu trở lại về phía Thiên Cơ Tử. Hắn dậm chân mà bước trong mây, chậm rãi đi xuống phía dưới.
Sau khi đi tới hải vực ngang bằng với Thiên Cơ Tử, Diệp thu hứng thú nhìn xem cả người Thiên Cơ Tử đang bốc lên hắc khí.
"Mới có vài ngày mà ngươi đã biến thành cái dạng gì vậy? Tại sao lại nhìn như một con xú điểu thế?" Diệp Thu nghiêm nghị nói.
Thiên Cơ Tử nghe vậy thì lửa giận công tâm, huyết áp lập tức tăng lên.
Tại sao ta lại biến thành cái dạng này thì trong lòng ngươi không có chút liên tưởng nào sao?
Thiên Cơ Tử lạnh lùng nhìn Diệp Thu, nói: "Tiểu tử, ngươi tới vừa lúc, hôm nay chúng ta thù mới hận cũ tính toán một lượt đi. Trước kia ngươi buông lời nhục nhã Bất Lão sơn của ta, hôm nay ta muốn trả lại cho ngươi gấp trăm lần."
"Ai cho ngươi dũng khí này?" Diệp Thu lơ đễnh nói, trên mặt tràn đầy nụ cười ý vị thâm trường, chậm rãi rút ra một thanh kiếm.
Trong phút chốc, thiên địa chấn động, một cỗ kiếm ý kinh thiên liền nhuộm đẫm bầu trời, thủy triều trào dâng, toàn bộ Đế mộ cũng bắt đầu run rẩy.
Trong lúc vô hình, một cỗ tiên khí kinh người chậm rãi hiện ra làm kinh hãi tất cả mọi người.
"Mẹ nó! Đây là...Tiên kiếm!"
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều kinh hãi thất sắc.
Bầu trời tối tăm bị lực lượng quỷ dị nhuộm thành một màu đen, nhưng ngay một khắc thanh tiên kiếm này xuất hiện thì một lần nữa khôi phục ánh sáng.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, trong tay Diệp Thu vậy mà có một thanh tiên kiếm.
Khương Giới Chi từ đáy biển một lần nữa bay lên, khi ông ta nhìn thấy trong tay Diệp Thu có một thanh tiên kiếm thì cũng là lúc vẻ mặt ông ta lộ ra vẻ mặt chấn động không hề nhẹ.
"Trong tay tên này… lại có một thanh tiên kiếm ư?"
Khương Giới Chi không thể tin được Diệp Thu lại ẩn giấu sâu như vậy.
Tiên kiếm này vừa ra thì đừng nói là Giáo chủ cảnh, cho dù là Chí Tôn cảnh cũng không dám làm càn trước mặt hắn.
Diệp Thu xuất ra thanh tiên kiếm này hẳn là sẽ đưa tới tất cả ánh mắt tham lam, nhưng sự thật thì ngược lại.
"Mẹ nó! Ngươi cho rằng lão tử ngu ngốc sao? Bảo bối của người ta mà cũng dám thèm khát, hơn nữa đây còn là bảo kiếm của Diệp Thu! Ngươi muốn chết thì chính ngươi đi cướp đi, lão tử không đi!"
Hắn thế nhưng là Chí Tôn cảnh a, huống chi trong tay còn có tiên kiếm, coi như cùng là Chí Tôn cảnh thì cũng là đến một cái chết một cái.
Dám đánh chủ ý lên thanh tiên kiếm này thì ngươi đang ngại mình sống quá lâu rồi đó!
Sau khi Vân Tiêu Tiên Kiếm xuất hiện, Thiên Cơ Tử vốn là mang vẻ mặt cười lạnh thì nụ cười dần dần biến mất, biểu tình trở nên cứng ngắc.
Đối mặt với thanh tiên kiếm này, cho dù là ông ta có mạnh thêm một cảnh giới nhưng cũng phải e sợ.
"Chuyện này... Không thể nào!" Thiên Cơ Tử sắc mặt đại biến.
Ông ta có thể cùng Diệp Thu phân cao thấp chính là nhờ quỷ dị chi nguyên, nhưng bây giờ lại bị một thanh tiên kiếm trong tay hắn trực tiếp áp chế.
Trong ánh mắt hoảng hốt của Thiên Cơ Tử, Diệp Thu một tay cầm kiếm mang vẻ mặt mỉm cười đi tới, giống như thợ săn đang nhìn con mồi mà liếm liếm khóe môi.
"Nuôi ngươi đến giờ cũng đã đến lúc phải làm thịt ngươi rồi."
Tại một khắc Vân Tiêu Tiên Kiếm xuất hiện, trong lòng Thiên Cơ Tử đã loạn không thể tả.
Tất cả sự kiêu ngạo coi trời bằng vung lúc trước vào giờ khắc này đã biến mất vô tung vô ảnh.
"Tiểu lão đầu, lúc nãy không phải ngươi rất oai phong hò hét hay sao? Như thế nào lúc này lại yên lặng như vậy?" Diệp Thu trêu tức nói.
Lúc này biểu tình run sợ của Thiên Cơ Tử đã dần dần hiện ra.
"Ngươi đừng tới đây…"
"Chết tiệt!"
Thiên Cơ Tử càng lùi lại về sau bao nhiêu thì trong lòng ông ta càng biết mình hôm nay chỉ sợ phải ở lại đối cứng với Diệp Thu, vì ông ta có trốn thì cũng sẽ khó mà trốn đi đâu được.
"Tiên kiếm thì như thế nào? Hôm nay lão phu trả bất cứ giá nào cũng phải lột được một tầng da của ngươi." Thiên Cơ Tử khí phách hô to, trong mắt hiện lên một tia âm ngoan tựa như đang tính toán cái gì.
Một đạo phòng tuyến cuối cùng của thân thể ông ta cũng tại thời khắc này tan rã, triệt để buông ra phòng bị.
Hai mắt Thiên Cơ Tử đỏ bừng, cỗ quỷ dị chi nguyên bên trong cơ thể ông ta giờ phút này đã triệt để bộc phát.
Chỉ thấy thân thể Thiên Cơ Tử vặn vẹo, dần dần biến dạng rồi biến thành một con quái vật dị hợm, phun trào hắc khí.
"Diệp Thu, hôm nay ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn."
Cỗ khí hắc ám kia lấy tư thế phô thiên cái địa mà công kích tới, nhuộm đen cả một mảnh thiên địa.
Hai mắt Thiên Cơ Tử si ngốc nhìn tiên kiếm trong tay Diệp Thu, nếu như có thể giết hắn cướp đi tiên kiếm thì ông ta vẫn có thể vãn hồi ý thức.
Nhưng nếu giết không chết Diệp Thu thì kết cục của ông ta cũng chỉ có một con đường chết, vậy tại sao không đánh cược một lần.